Diễn đàn
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


welcome
 
PortalTrang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Anh Em Sinh Đôi (done)

Go down 
4 posters
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8  Next
Tác giảThông điệp
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:23 pm

- Chắc sẽ tuyệt lắm đây… - Gia Huy vui vẻ. Phải về Seoul ngay tối nay nhưng Gia Huy không hề thấy buồn tí nào… trái lại nó còn cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc… chỉ cần ở đâu có em gái nó, nó đều chẳng còn cần bất kì một thứ gì cả… Nó cũng không hiểu sao nó lại có cảm giác rất lạ mỗi khi ở bên con bé… Đó mà là tính anh em sao ?...

- Gia Huy !... Tới phiên anh rồi đấy… - Con bé tỉnh rụi nhìn anh nó.

- Chuyện gì ?... - Thằng bé ngơ ngác nhìn lại con nhóc.

- Lan Lan cất công làm rồi thì anh phải phục vụ đi chứ !...

- Sao lại là anh mà không phải là em ?... – Gia Huy bất bình.

- Hì… Lan Lan là bạn thân của em mà… nhờ phúc của em nên anh mới được lộc ăn chứ bộ… anh còn càu nhàu gì nữa…

- Cậu thật là… - Lan Lan ngắt nhẹ mũi cô bạn.

- Thấy chưa ?... – Gia Huy quay sang nhìn Lan Lan – Con bé này nó thường xuyên ăn hiếp anh như thế đấy… em trông đi ! Có đứa em gái nào mà quá quắt như con bé này không ?... – Gia Huy dí dí tay lên trán con nhỏ em gái nó lườm con bé một cái rõ… yêu.

- Ai ăn hiếp anh hồi nào ?... Anh vu oan người khác !... - Yến Ly dẩu môi ra liêc lại anh nó.

- Được rồi… được rồi… em ngoan… em hiền… thế được chưa ?... Ai bảo anh là anh trai của em chứ ?!... – Gia Huy quay lưng đi vào.

- Trông hai người lúc này cứ như “ một đôi “ ấy nhỉ ?...

- Cậu này… ! - Yến Ly đánh nhẹ vào vai bạn một cái.

Gia Huy bất giác cũng đỏ mặt. Lạ thật ! Chỉ là một lời nói bông đùa của Lan Lan nhưng tại sao lại làm hai anh em nó bối rối ra thế này ?... Hai đứa cùng lơ đãng nhìn ra bên ngoài. Chúng không dám nhìn thẳng vào mặt nhau…

- Khoan đã… - Con bé gọi giật giọng.

- Gì nữa thưa quí cô ?!..

- Anh không đem theo thúc ăn vào này… lấy gì mà bỏ ra chén đĩa đây ?...

- Ừ nhỉ !?... Anh đúng là đãng trí thật !... – Gia Huy vơ nhanh túi thức ăn trên bàn rồi biến nhanh ra sau bếp.

Còn lại hai đứa. Yến Ly thì thầm…

- Thức ăn này cậu mua ở đâu ra mà nhanh thế ?...

- Vừa hay anh Khánh về cho đấy… anh ấy bảo đem sang cho cậu cùng ăn…

- Vậy được… cậu trông Gia Huy hộ tớ… tớ đi đây !... - Yến Ly nhìn vào trong canh chừng anh nó rồi đứng lên đi nhanh ra cửa.

- Trời đất !... Cậu làm như anh Gia Huy nhỏ lắm vậy… làm sao tớ trông được ?!... thật là…

- Thôi được rồi !... Tớ out đây… bye bye…

- Anh Gia huy mà không thấy cậu thì làm thế nào ?...

- Nói với anh ấy đừng lo… chắc chắn tớ sẽ về đúng giờ mà…

……………………………………

Trung tâm thời trang ANGEL

Yến Ly từ sau tấm rèm bước ra khiến Khải Minh sững sờ nhìn không chớp mắt. Con bé xinh đến mức các cô tiếp viên ở đây đều phải tấm tắc khen không tiếc lời… Bộ đầm màu hồng phủ voan trắng, mái tóc bới cao gọn gang quí phái, làm tôn lên vẻ đẹp thánh thiện sẵn có của con bé… Đúng là trông con bé vô cùng hợp với những chiếc áo màu sắc nhã nhặn và sáng màu….

- Bạn gái anh đẹp quá !... - Chị chủ cửa hàng trầm trồ.

- Em cũng thấy thế thật !... - Khải Minh mỉm cười. Hình như hai người họ quen nhau hay sao ấy ?!...

Yến Ly đỏ bừng mặt mắc cỡ, trông con bé lại càng đáng yêu bội phần.
Khải Minh lại gần con bé và nhìn vào gương.

- Hình như còn thiếu thiếu cái gì ấy nhỉ ?... – Anh quay qua chị Chủ cửa hàng.

- Hmm… tôi cũng nghĩ thế… anh đợi tôi một lát nhé !...

Chị Chủ đi vào trong một lúc rồi trở ra và chìa cái hộp bằng nhung màu đỏ ra trước mặt Khải Minh.

- Cậu thử đeo vào cho cô ấy xem !...

- Vâng !...

Khải Minh mở hộp ra. Chúa ơi ! Không thể tưởng tượng nỗi. Đây là dây chuyền thật sao ?... Con bé thấy choáng khi nhìn những hạt kim cương lấp lánh đình trên sợi dây… Nó không dám nhẩm tính và cũng không thể nhẩm tính nỗi nếu đây không phài là đồ giả…

- Em không thể nhận cái này đâu !... - Yến Ly lắc đầu né tránh.

- Đứng yên nào !... Em cứ xoay lui xoay tới như thế làm sao anh đeo vào cho em được ?...

- Em không nhận đâu !... – Con bé dứ khoác. – Nó quá mắc tiền đối với em…

- Em ngốc thật !... - Khải Minh cố dỗ dành cho con bé chịu đeo sợi dây vào – Là anh cho em mượn thôi mà… em không nên từ chối !...

- Sao ạ ?...

- Chỉ là mượn đeo vào cho phù hợp với chiếc đầm mà em đang mặc thế thôi !... Em đừng suy nghĩ nhiều quá…

- Thật sao ?.., Vậy được !... – Con bé cười toe gật đầu. Khải Minh mỉm cười. Cô bé này đúng là ngây ngô, dễ gạt thật… Mượn rồi trả sao ?... Ai đeo bây giờ ?... Không lẽ anh là con trai mà đeo vòng cổ của con gái ư ?...

- Con chiếc lắc tay này nữa… em đeo vào luôn đi !...

Khải Minh cầm lấy cổ tay con nhóc. Chiếc lắc tay pha lê màu hồng phấn đập vào mắt Khải Minh…

- Anh tháo sợi dây này ra nhé !... - Khải Minh đề nghị. Tuy đây cũng là một chiếc lắc tay rất đẹp và khá đắt tiền… nhưng làm sao sánh bằng chiếc lắc tay platin nạm ngọc này chứ ?... Và cũng chỉ có chiếc lắc này mới xứng đáng ngự trị trên cổ tay no tròn, mịn màng kia thôi…

- Không được !... - Yến Ly nhanh chóng rụt tay lại.

Khải Minh khá bất ngờ trước vẻ không bằng lòng hơi quá kích động của con nhóc.

- Anh xin lỗi !... - Khải Minh nhỏ nhẹ.

- Không có gì !... Em cũng xin lỗi !... Chỉ là… nó là một món quà rất có ý nghĩa với em… - Con bé lí nhí.

- Anh biết rồi !... Anh xin lỗi… không tháo nó ra nữa… Em đưa tay cho anh… - Khải Minh lại cầm lấy cổ tay còn lại của con nhóc – Đeo ở đây thì được chứ ?

- Vâng ạ !... – Con bé khe khẽ gật đầu.

- Xong rồi !... - Khải Minh nhìn lại con nhóc một lần nữa từ đầu đến chân. – Em đẹp lắm !...

- Anh chỉ chọc em thôi…

- Không đâu !... Anh nói thật mà… em đẹp lắm… em là người con gái đẹp nhất trên thế gian này mà anh biết đấy… - Khải Minh ngắm con bé thật lâu trong gương.

- Chúng ta đi được chưa ạ ?... – Con nhỏ cúi đầu xấu hổ nên nói lãng.

- Hmm… Chúng ta xuất phát thôi !...

Chiếc BMW lao nhanh trên đường. Một đôi nam thanh nữ tú ngồi sau tay lái khíên người đi đường nhìn vào cũng trầm trồ, ái mộ… Cứ như một cặp trời sinh vậy…

………………………………
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:23 pm

Từng chum đèn phalê màu xanh huyền bì từ trong biệt thự hắt ra khiến cho căn biệt thự càng trở nên đẹp lung linh, kì ảo… Những ánh đén đủ màu sắc giăng mắc trước sân và trước cổng ra vào càng làm cho không khí chung quanh trở nên sinh động và vui tươi hơn…

Những chiếc xe hơi sang trọng và đắt tiền lần lượt đi vào sân và dừng lại. Toàn là khách VIP của bà Lâm thì phải ?!... Hiếm hoi lắm mới thấy vài cặp trẻ tuổi giống nó và Khải Minh, chắc là quí công tử, tiểu thư của mấy vị khách đó thôi. Chưa bao giờ Yến Ly tham dự một bữa tiệc sang trọng như thế này nên nó hơi khớp và cảm thấy choáng ngợp…

- Đi theo anh nhé !... - Khải Minh nắm lấy tay con nhóc từ từ bước vào trong.

- Yến Ly !... Các con về rồi à ?... – Bà Lâm từ trong nhà mừng rỡ chạy ra - Mẹ chờ hai con suốt…

- Chúc mừng sinh nhật bác ạ !... - Yến Ly lễ phép đưa bằng cả hai tay chiếc túi giấy đầy màu sắc mà nó đang cầm trên tay cho bà Lâm – Đây là chút tấm lòng của cháu… Mong bác sẽ không chê… - Bên trong là một hộp quà bé bé được gói nơ kĩ càng trông xinh xinh.

- Cháu đến là quí rồi… còn bày vẽ quà cáp làm gì ?!!... – Bà Lâm nắm lấy tay Khải Minh và Yến Ly lôi đi – Các con lại đây với mẹ nào !...

Bà Lâm lôi cả hai ra chào khách cùng bà. Nhìn bà đang tự hào và vui sướng thấy rõ… Mọi người đều khen nó đẹp, rồi nói nó và Khải Minh là một cặp trai tài gái sắc gì gì đấy. Nó không hiểu họ đang nói gì nhưng cứ khen nó là nó thấy khoái chí và phỉnh mũi lên rồi…

Yến Ly dù không thích những lối kiểu cách và tiệc tùng của những nơi sang trọng, cứ như là giả tạo sao sao ấy, nhưng vì đã lỡ nên con bé cũng không còn cách nào khác… nó đứng nhăn răng ra cười mà chào khách cùng hai mẹ con Khải Minh đến mỏi cả miệng, quai hàm của như sắp rụng ra đến nơi, cứ như không phải là cái miệng của nó ấy…

Lần đầu tiên nó nhìn thấy một tiệc buffet hoàng tráng với nhiều món ngon như thế… Nhìn cái gì nó cũng thich, cái gì cũng muốn cho vào đĩa cả… Nó không phải là một đứa làm điệu thích ăn kiêng, nên chẳng mấy chốc, cái đĩa trên tay nó đã đầy mọc, ú ụ trông thật kinh hoàng… Ai bảo nữ thực như miêu nào ?...

Khải Minh đứng nhìn con bé với cái đĩa trên tay khẽ mỉm cười thích thú. Anh đã từng thấy rất nhiều cô nàng ăn uống nhỏ nhẹ, từ tốn… nhưng quả thật tự nhiên đến vô tư lự như cô nhóc này thì chưa từng thấy bao giờ…

- Anh tự hỏi, sao em như vậy mà không mập lên chút nào nhỉ ?... - Khải Minh đi lại bên con bé tự lúc nào.

- Ý anh bảo là em ăn nhiều hả ?... - Yến Ly chu miệng ra, trong khi tay và mắt nó vẫn dán chặt lên bàn

- Thế sao ?... Anh cũng đang thắc mắc em ăn nhiều như thế vậy nó đi dằng nào hết rồi ?... Khải Minh nhìn con bé từ đầu đến chân như đang châm chọc nó.

- Em thuộc dạng khó mập mà… - Con nhóc tỉnh bơ – Anh chọc em cũng vô dụng thôi… Hì… - Nó lại cười trông đến là yêu.

…………………………………..

Con bé ngó nhanh xuống đồng hồ. Chết cha ! Nãy giờ ham vui quên béng cả giờ giấc… Gia Huy chắc đang đợi nó điên tíết lên rồi đây. Chạy mau !...

- Em xin lỗi !... - Yến Ly khều nhẹ tay Khải Minh - Tới giờ em phải về rồi…

- Con sớm mà… - Khải Minh quay sang con bé - Cừ chơi thêm một lúc nữa rồi anh đưa em về…

- Em xin lỗi, nhưng thực sự không thể… em trễ giờ mất rồi… - Yến Ly quính quáng đi nhanh ra ngoài.

Khải Minh cuống quit chạy theo không hiểu.

- Mẹ anh vẫn chưa nói chuyện riêng được với em… bà rất muốn em ở lại…

- Em xin lỗi… nhưng em có việc gấp lắm…

- Là việc gì thế ?... Anh biết được không ?...

- Em cần ra sân bay ngay bây giờ… - Yến Ly nói nhanh.

- Em cần đón ai à ?...

- Không !... - Yến Ly và Khải Minh đã ra đến ngoài sân – Em không đón ai cả… mà là em phải có mặt cho kịp chuyến bay về Seoul…

- Sao ?... - Khải Minh quá bất ngờ nên ngẩn người ra giây lát. Anh còn tưởng là sẽ được gặp cô bé dài dài trong chuyến du lịch nghỉ mát ở đây chứ ?...

- Em về đây !...

- Khoan đã !... - Khải Minh giật mình sực tỉnh - Để anh đưa em ra sân bay… - Anh chạy nhanh vào garage lấy xe. Tuy rất buồn và cảm thấy hơi hẫng nhưng Khải Minh cũng không còn cách nào khác. Thêm một giây phút nào ở bên cô bé thì hay giây phút ấy… Ít ra anh còn đuợc nhìn thấy Yến Ly cho đến khi cô bé lên máy bay…

Chiếc BMW phóng nhanh như tên bắn và thẳng tiến hướng sân bay Pusan.

…………………………………………�� � �….

Gia Huy sốt ruột đi qua đi lại trước cổng sân bay với nào là Vali, túi xách lỉnh kỉnh bao nhiêu là đồ đạc… Biết ngay mà !... Chưa cho con bé đi nó đã biết thế nào cũng có chuyện này xảy ra cho mà xem… Con bé là vua ham chơi, nó đã sớm biết điều đó từ lâu… Chỉ có điều, bây giờ con bé đang ở đâu và đi cùng ai thì nó hoàn toàn bó tay… Đến cả đồ đạc con bé cũng chưa thèm dọn dẹp và cho vào túi xách, báo hại cả buổi chiều hôm nay nó phải làm cái công việc ấy thế luôn cho con nhóc… Lát nữa thấy mặt nó, phải mắng cho nó môt trận nên thân mới được… Thật chịu hết xiết với bản tính ẩu tả, vô trật tự của con bé này !...

Gia Huy lôi con di động trong túi ra và bấm số gọi cho con nhóc lia lịa nhưng có vẻ vô ích thật sự. Nó thậm chí còn không thèm mở máy lên thì lấy gi mà nghe… Gia Huy từc mình muốn quăng chiếc điện thoại cho rồi ! Có điện thoại mà không gọi được thì còn dung để làm gì nữa… Không biết con nhỏ trốn ở cái xó xỉnh nào mà kĩ thế không biết ?! Hễ cứ mỗi lần gấp gáp tìm nó là y như rằng nó biến mất tăm… Nó thề nếu lần sau mà nó còn để tình trạng như vậy lập lại một lần nữa thì nó không phải là Hoàng Gia Huy nữa…

……………………

Chiếc BMW vượt qua mặt Gia Huy và dừng lại trước cổng sân bay.
Yến Ly và Khải Minh xuống xe một lúc. Phải chia tay con bé trong những ngày nghỉ tuyệt vời thế này sao ? Khải Minh thật lòng không nỡ rời xa… Mộng đẹp trong lòng anh vẫn chỉ mới bắt đầu và chưa dệt nên một bức tranh như mong muốn của anh mà… Sao Lại nhanh như thế chứ ?...

Trong lúv Khải Minh và con bé nói với nhau những lời tạm biệt gì đó thì ở cách đó không xa lắm, chỉ khoảng hơn chục bước chân… Gia Huy đang đợi con nhỏ em gái nó đến phát ghiền… Chúa ơi ! Yến Ly !... Đừng để cho anh nhìn thấy em ngay lúc này, nếu không thì… em biết tay anh đó…

Ánh mắt Gia Huy thoáng thấy chiếc BMW quen thuộc, nó lướt nhanh tia nhìn qua một lúc rồi hờ hững quay đi. Trên xe bước xuống là một cặp nam, nữ ăn mặc như đi dự tiệc thế kia mà… Em nó lúc đi không mặc đồ như vậy… Nó chỉ nhìn thấy sau lưng của cả hai nên chẳng buồn ngó lâu… Tò mò chuyện riêng tư của người khác không phải là thói quen hay… Bỏ qua đi !... Thế nhưng… trông họ hình như là lưu luyến lắm… Thằng bé tự nhiên bật cười một mình… Trời ạ ! Thời buổi công nghệ thong tin hiện đại, chỉ cần một cú điện thoại là có thể nhìn thấy cả mặt của nhau nữa ấy chứ… Có gì đâu mà…

Cho đến khi chiếc BMW nhẹ nhàng lăn bánh, và cô gái đó quay nghiêng mặt qua khẽ vẫy tay chào chủ nhân chiếc xe, Gia Huy mới chợt giật mình nhìn ra đó là con bé em nhà nó… Trời ơi !... Nó ngó con bé trân trối một lúc lâu… con nhỏ ăn mặc kiểu gì thế này, cứ như là một nàng Công Chúa vậy… Con bé đó và anh chàng kia… hai người ấy vừa mới đi đâu với nhau về sao ?... Lại còn dám nhận đồ của người khác nữa chứ !... Nó vứt cả đống Vali của nó và con bé xuống đất rồi nổi giận đùng đùng chạy qua chỗ con nhóc đang đứng…
Yến Ly giật mình nhìn xuống cái cổ của nó. Dây chuyền ! Sợi dây chuyền cùa Khài Minh… nó quên béng mất ! Làm sao trả cho anh ấy bây giờ…

- Khải Minh !... Anh Khải Minh !... – Con bé vèn chiếc váy lên cho khỏi vướng, định chạy theo sau xe gọi anh ta đứng lại.

- Gì thế ?... Vẫn còn chưa muốn chia tay sao ?... - Giọng Gia Huy nghe chua loét như có chanh trong ấy. Yến Ly giật mình quay lại. Miệng nó nở nụ cười toe toét, mừng rỡ khiến Gia Huy phút chốc ngẩn ngơ. Hôm nay trông em gái nó đẹp quá đi mất…

- Anh đến rồi sao ?... May quá !... Em còn tưởng là mình trễ mất rồi chứ !... - Yến Ly vừa cười vừa đi lại chỗ anh nó. Trông con nhỏ vô tư đến phát ghét.

- Em lại đây !... – Gia Huy sực tỉnh sau một phút mât đi lí trí. Nó lôi tay con nhóc kéo về phía đồng Vali đang nằm chõng chơ dưới đất… - Em có biết mình đang làm gì không hả ?... Anh đã bảo với em tối nay chúng ta phải bay mà… em không nhớ hay là cố tình xem lời nói của anh không ra gì ?...


- Không phải như thế !... – Con nhỏ cố nặn ra một nụ cười để vuốt giận anh nó. Không hiểu sao dạo này nó không có hứng gây gỗ cùng Gia Huy như trước nữa… Nó cảm thấy nó có làm cho Gia Huy buồn hay không đã không còn quan trọng … Có lẽ từ lúc nó xác định rõ ranh giới giữa anh nó và nó một cách triệt để và không bị nhầm lẫn như trước nữa… Hình như trong lòng nó đang thực sự muốn xem anh nó là một ngưởi anh trai đúng nghĩa. Nó không còn hay nghĩ ngợi lung tung và muốn độc chiếm anh nó làm của riêng mình như trước đây nữa…

- Vậy em giải thích sao về chuyện em ăn mặc như thế này… và còn cả anh chàng với chiếc BMW kia nữa ?... Em nói nghe xem nào !... – Gia Huy lộ vẻ tức giận thấy rõ.

- Chỉ là… em đã có hẹn với mẹ anh ấy đến dự sinh nhật của bà… Em không thể thất hứa được !... – Con bé tỏ ra tỉnh bơ bơ. - Tất cả chỉ có thế !...
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:23 pm

- Một bữa tiệc sinh nhật ư ?... Anh ấy ư ?... Nghe thân mật quá nhỉ ?!... – Gia Huy nói giọng trách móc. Nó quay lưng đi vào bên trong không thèm nói thêm lời nào nữa. Nó để mặc con nhóc với mớ Vali ngổn ngang dưới đất…

- Gia Huy !... Anh làm sao vậy ?... Chờ em với !... - Yến Ly cúi xuống lượm hết mọi thứ dưới đất lên rồi quính quáng chạy theo sau anh nó. Khi không còn tâm trạng giống Gia Huy nữa, con bé lúc này thực sự không biết rằng anh nó đang ghen…

- Ay ya… - Tiếng con nhóc la lên sau lưng khiến Gia Huy giật mình quay ngoắt lại. Nó lắc đầu nhìn con bé !... Trời ạ ! Đây có phải là nàng Công Chúa nó vừa nhìn thấy lúc nãy không ?... Không biết nó đi đứng ra làm sao mà ngã sấp cả mình đè lên mớ hỗn độn dưới đất thế kia…

- Em không sao chứ ?... Thật là ! Muốn giận cũng không thể đươc… Em đúng là làm anh tức chết mà…

Con nhỏ ngóc đầu lên nhìn nó cười ngô nghê trông đến là buồn cười. Nó khẽ cúi xuống đỡ con bé đứng lên…

- Có cần anh cõng không ?...

- Không ạ !... em tự đi được…

Nhìn cái dáng đi xiêu vẹo của nó bên cạnh trông ngứa cả con mắt. Gia Huy quay qua bảo nó…

- Em lên đi ! Đừng làm anh xấu mặt chứ !... Người ta đang nhìn chúng mình kìa…

- Thì có sao đâu ?!...

- Anh bào em lên thì đừng có mà cãi lôi thôi… Người ta tưởng anh bạc đãi em đấy !...

Nó khom lưng xuống nhìn con nhóc chờ đợi. Dù không muốn hành hạ cái lưng rộng và ấm áp của anh nó, nhưng không còn cách nào khác… Đúng là người qua lại đang nhìn chằm chằm vào anh em nhà nó… Con bé đành phóc lên lưng Gia Huy…

Trông Gia Huy của nó lúc này mới đáng thương làm sao ? Trên lưng là một đứa em gái nặng gần nửa tạ gạo, lại còn đèo thêm lắc nhắc trên tay bao nhiêu là thứ nữa… Nhìn anh nó giống như đang bị khổ sai thì phải ?!!...

- Anh nặng không ? Hay là bỏ em xuống đi !...

- Không sao !... Anh khoẻ lắm mà… Em đừng lo !...

- Khoẻ mấy mà bao nhiêu là đồ thế kia… Để em cầm giúp anh nhé !...

- Ngốc thật !... Em có cầm cho anh thì toàn bộ vẫn là trên người anh mà…

- Ừ nhỉ ?!.. em quên !...

- Em là vậy đó… Thật không có cách gì nói được em… Mà em biết anh đã dọn Vali cho em vất vả thế nào không ?...

- Em biết lỗi rồi ! Em xin lỗi mà…

- Lần này tha cho em không tính đó !... Lần sau anh dồn tội em vào gấp đôi đấy nhá !...

- Biết rồi !... Khổ lắm !... Nói mãi…

Sau khi đã gửi hành lí đâu đó. Hai anh em Gia Huy yên ổn như cá đóng hộp trên chiếc máy bay về Seoul trong khoang hạng nhất của mình.

Đúng 21 giờ, chiếc máy bay từ Pusan đến Seoul nhẹ nhàng cất cánh.

Yến Ly thoải mái tựa đầu lên vai anh nó ngủ một cách say sưa. Gia Huy thỉnh thoảng quay qua liếc nhìn con nhỏ canh chừng. Trông con bé ngủ gật hay chưa này. Miệng nó còn nở cả nụ cười mới dễ thương làm sao ?! Mùi hương thoàng thoảng quen thuộc từ cớ thể con bé phảng phất ra thật quyến rũ và ngọt ngào, làm lâng lâng tâm hồn mơ mộng của Gia Huy... chẳng mấy chốc, nó cùng con bé nhanh chóng chìm vào giấc ngủ đầy vô tư...

“ Trời ơi ! Chán quá đi mất !... Chán chết mất thôi !... Hơ…….ơ… “ - Yến Ly nằm vục mặt vào gối, chẹp ẹp như một con Gián, bẹp dí trong phóng không buồn động đậy cũng không buồn nhúc nhích. Kể từ hôm ở Pusan về nhà cho đến giờ, con nhỏ bị cấm cung trong nhà, hết bố mẹ rồi tới Gia Huy thay phiên nhau “ chăm sóc “ nó rất kĩ. Đi đâu một bước ra khỏi nhà cũng có mẹ và anh trai nó kè kè sát bên, y như chiến thuật “ bánh mì kẹp thịt “ trong môn Football vậy. Phiền chết đi được !... Chỉ vì một lần “ sa chân lỡ bước “ mà bây giờ nó khổ thế này đây. Lớn già đầu rồi mà còn có người lớn suốt ngày kèm cặp thì nó còn dám vác cái bản mặt ê của nó đi đâu chứ ? Thà ở nhà quách cho xong !...

Nằm một mình trong phòng mà tay chân nó cứ buồn bã, bủn rùn như sắp chảy ra thành nước đến nơi… Chị Cả và chị Hai chưa về nữa… Sướng thật ! Giờ này chắc tất cả còn vi va vi vu dạo chơi trên biển ấy chứ ! Không có ai ở đây chơi với nó cả. Buồn quá đi mất ! Thế này thì còn gì là công băng cuộc đời ?! Nó ngó quanh quất căn phòng mình hồi lâu. Những thứ trong phòng no, cái nào chơi được thì nó cũng đã bày bừa ra hết rồi, còn cái quái gì nữa đâu. Giá mà lúc này được đến trường gặp gỡ bạn bè thì tốt quá ! Nghỉ lâu thế này thì nó biết làm gì đây ?

Suy nghĩ một lúc lâu, nó lục đục chui dậy, bò ra khỏi phòng, rồi chạy xúông nhà kho… Để xem có thứ gì dung được không ?... Con bé cũng không quên vơ lấy cái thùng giấy đem theo để đựng đồ…

Cái này là cái gì nhỉ ?... Nó ngó nghiêng ngó ngửa một lúc rồi cho hết thảy tất tần tật những thứ mà nó nghĩ là chơi được vào cái thùng carton vừa mới đem xuống. Được một thùng đầy nhóc. Con nhỏ khệ nệ bê lên trong phòng mình…

OK !... Con nhỏ thích chí reo lên. Soạn ra thử xem chiến lợi phẩm mình thu được ra sao nào ?... Máy bay điều khiển từ xa này, sung pháo này, ná bắn chim này, hoả xa này, xe tăng, thiết giáp này,… còn cà một bộ lính tráng bằng nhựa và cao su đủ loại, đủ kích cỡ nữa chứ, rồi nào là súng nước, súng hơi, Siêu nhân, Robort, Tên lửa, Vũ trụ… ôi thôi ! Đủ cả không thiếu bất cứ thứ gì ! Nhiều không kể xiết !... Toàn bộ là đồ chơi của anh chị nó lúc còn nhỏ cả…

Bắt đầu thôi !...

Nó bày tất cả những thứ cần thiết cho một trận chiến lên hết trên sàn nhà… Bộ bình, hải quân, không quân, thuỷ quân lục chiến, xe tăng, pháo kích, hoả xa, máy bay… Con bé hò hét thích thú và bắt đầu trận dã chiến một mất một còn “ tưởng tượng “ của mình…

- Uỳnh… Uỳnh…

- Bịch… Bịch…

- Pằng… chéo… Pằng… chéo…

…….

- Gì mà ồn ào vậy nhỉ ?... Gia Huy đang ngồi trong phòng ôm khư khư bé Com của nó tâm tình, cũng phải giật thót mình vì những thứ âm thanh kinh dị, hỗn hợp chọi vào tai nó… Thằng bé dỏng tai lên nghe ngóng xem cái thứ âm thanh chết tiệt ấy phát ra từ đâu. Sau khi định hướng rõ mục tiêu thì nó đùng đùng đứng lên chạy sang phòng con bé…

- Á !... – Cánh cửa vừa mở thì Gia Huy đã hứng trọn một mũi tên cao su bay đến, nhằm ngay hướng đầu nó mà căm phặp vào, dính chặt. Thằng bé ngước cặp mắt ngơ ngác lên nhìn trán nó, cái trán đang cắm toòng teng một mũi tên màu đỏ choét… và hình như nó cũng không có ý định rơi ra thì phải ?!... Tưởng mình là cái bia chắc ?!...

- A… ha… Địch đã trúng đạn rồi, giơ tay lên hang đi !... – Con nhóc nhìn nó thản nhiên bằng hai con mắt khoái chí tử, nó còn nhảy tưng tưng nữa chứ…

- Em làm cái trò gì thế hả ?... – Gia Huy vừa đưa tay giật mũi tên trên trán nó ra, vừa tức giận la lên. – Em nhìn lại phòng em đi !... Lạy Chúa !... Y như một bãi chiến trường ấy… - Thằng bé bô bô cái miệng rồi đưa tay chỉ trỏ lung tung.

- Chaaa !... Địch vẫn ngoan cố chưa chịu hàng !... Cuộc chiến giữa phe Kháng chiến và phe Nổi dậy vẫn tiếp tục… - Con nhóc tinh nghịch qươ luôn cây súng nước ở gần đó, bắn xối xả vào Gia Huy. Nó bơ luôn nét mặt đang nổi giận của anh nó.

- Dừng !... Dừng lại đi !... - Thằng bé vừa gáo lên, vừa đưa tay ra vuốt nước lia lịa đang chảy thành dòng trên gương mặt điển trai của nó - Dừng lại ngay !... Em làm anh ướt hết rồi này !...
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:24 pm

- Thế thì giơ tay đầu hàng đi !... – Con bé nháy mắt cười tinh quái.

- Không đời nào !... Có mà mơ đi !... – Gia Huy bĩu môi dài thườn thượt nhìn con nhóc. Tiện tay nó vơ luôn khẩu súng nước Yến Ly để gần đó – Lính thuỷ đánh bộ thiện chiến không bao vờ biết đến hai chữ đầu hàng đâu nhá !... - Được rồi ! Em muốn đùa dai thì anh đây cũng xin chiều. Đang lúc rãnh rỗi cơ mà…

- Vậy sao ?... Đỡ này !... – Con nhỏ nhanh chóng lộn nhào một vòng rồi núp vào chân giường, bắn tới tấp vào người anh nó.

- Coi chừng đây !... Phản công !... – Gia Huy cũng ria súng về phía con bé. Chẳng mấy chốc nó bị lôi vào cuộc chiến giả tưởng đầy hoang đường với con nhóc lúc nào không hay.

- Trời ơi !... Chết tôi rôi !... – Con bé la lên rồi ôm đầu ngã lăn quay.

- A !... Tôi cũng bị trúng đạn rồi này… vĩnh biệt tất cả… - Tiếp theo là Gia Huy ôm ngực bổ nhào ra đất.

- Ha… Ha…

- Hi… Hi…

Hai anh em nó cùng lăn ra sàn nhà cười ầm ĩ, thoải mái. Trông mặt mũi, người ngợm chúng nó, đứa nào đứa nấy ướt nhem như chuột lột vậy. Đã lâu lắm rồi từ cái lần cãi nhau cuối cùng chẳng rõ nguyên nhân, hai đứa nó mới được cười đùa vui vẻ một cách sảng khoái ra trò thế này…

- Hôm nay vui quá nhỉ ? – Gia Huy nằm cạnh con bé gối đầu lên cánh tay thì thầm.

- Hmm… Vui lắm !... Rât là vui !... – Con bé vừa cười vừa ngó lên trần nhà bâng qươ.

- Em vui thật chứ ?!... – Gia Huy nhỏm dậy chống tay lên cằm, nằm xoay mặt về phía con nhỏ cười tươi tắn.

- Vui thật !... Em thích lắm mà… !...

- Thật sao ?...

Con bé bất giác quay qua ngó anh nó, bất giác bắt gặp ánh mắt lạ lùng anh nó đang dành cho nó. Con nhỏ ngượng ngập quay mặt đi

- Anh làm gì mà nhìn em ghê thế ?...

- Hả ?... À !... – Gia Huy nghe hỏi sực tỉnh. Nó cũng vừa để hồn mình bay bổng đâu mất tiêu… Hôm nay trông con bé rất xinh đẹp dù khuôn mặt nó có đang ướt tèm nhem.

- Tèn… Ten… Tén… - Con di động trong túi của Yến Ly reo lên đúng lúc.

Con bé thẹn thùng ngồi bật dậy. Sao tim nó cứ đập thình thịch như đánh trống vậy nhỉ ? Nó liếc trộm Gia Huy một cái rồi quay nhanh sang hướng khác…

Gia Huy cũng vội vàng đứng lên theo.

Hai anh em nó đỏ mặt nhìn nhau, bối rối trong giây phút, sau đó vội vã quay đi ngay.

- Điện thoại em kêu kìa !... – Gia Huy nhắc nhở.

- Ồ… vâng… em biết rồi !... – Con bé nhìn xuống chiếc máy đang trên tay mình. Là số của Nhật Kha.

- Alo !... Anh Nhật Kha !... - Yến Ly ngài ngại liếc xéo qua Gia Huy đang đứng gần đấy.

- ( Em sao vậy ?... Có ai ở bên cạnh hả ?... ) - Trời ạ ! Tên này tình quá chừng luôn.

- Không !... Anh cứ nói đi !...

- ( Em đang ở đâu vậy ?... )

- À… ở nhà… Có việc gì không ạ ?....

- ( Huh ?... Em về Seoul rồi sao không báo cho anh biết một tiếng để còn ra đón em… )

Gia Huy đứng cạnh bên nhìn Yến Ly bằng ánh mắt không lấy gì làm vui vẻ cả. Tại sao em nó và cái tên ca sỹ đáng ghét ấy cứ luôn giữ liên lạc với nhau mãi thế ?... Em nó cũng vừa mới về nhà chưa được mấy hôm mà… Sao Yến Ly cứ phải làm việc cho hắn ta mới được ?...

Nó lặng lẽ rời khỏi phòng con nhóc.

- Khoan đã !... Anh đợi em chút !... – Con bé đưa tay bịt máy lại rồi quay qua nhìn anh nó. Gia Huy đã bỏ đi tự lúc nào. Nó thẫn thờ buông thõng tay xuống… quên luôn cả Nhật Kha đang chờ máy của nó.

- ( Alo !... Alo !... Em còn đó không, Yến Ly ?... )

- Vâng !... – Nghe tiếng gọi con bé vội cầm máy lên lại.

- ( Em vẫn đang trọng kì nghỉ mà đúng không ?... Em còn nhớ em thiếu anh cái gì chứ ?... )

- Nhớ rồi !... Quá đáng vừa thôi !... – Con nhỏ nhăn mặt.

- ( Hì… Có như thế mới cầm chân em được đó… )

- Được rồi !... Có gì thì anh nói nhanh đi !...

- ( Mai em đến Vicotory làm việc cùng anh nhé !... Cụ thể như thế nào anh sẽ trực tiếp nói sau… )

- Sao ?... Sao ạ ?... – Con nhỏ tưởng tai mình nghe lầm – Anh nói gì không hiểu

- (Đơn giản thôi !... Cứ đến đi rồi anh sẽ nói cho em rõ … )

- Không được đâu !... Em không biết một chút gì về khách sạn mà… Thật sự là không được !...

- ( Làm sao đây ?... Cứ thế đi nhé !... Anh cúp máy trước đây… )

- Nhật Kha !... Anh… Alo !... Alo !...

Không chờ cho nó có cơ hội nói thêm một lời nào, thằng nhỏ đã nhanh tay tắt máy trước…

………………

Tại bàn ăn.

- Thưa bố mẹ… Con có chuyện xin thưa ạ !... - Yến Ly lấm lét nhìn bố mẹ nó và Gia huy dò xét thái độ.

- Chuyện gì thế con gái ?... – Ông Hoàng ngừng đũa nhìn nó trìu mến.
Mẹ và anh trai nó cũng đang nhìn nó chờ đợi.

- Chuyện là… - Con bé ấp úng. Không biết bố nó có la nó sau khi nghe chuyện không nhỉ ?... - Chuyện là… con muốn đi làm ạ !...

- Gì chứ ?... – Ông Hoàng ngạc nhiên nhìn nó - Tại sao con lại muốn đi làm ?... Chẳng phải con đang làm việc cho một ca sỹ nổi tiếng nào đó sao ?...

- Vâng ạ !... Thì con cũng đang làm cho người đó… Chỉ là… bây giờ anh ta không còn làm công việc ấy nữa, mà làm việc khác. Vì thấ con cũng như vậy ạ !

- Việc gì thế ?... - Bố nó nhìn nó bằng ánh mắt nghi6m nghị khiến nó cũng hơi nhợn.

- Chúng con… làm ở khách sạn ạ !...

- Khách sạn ?... Các con làm gì ở đó ?...

- Con cũng không rõ nữa… Đại loại thì anh ta là con trai Chủ tịch khách sạn ấy…

- Bố hiểu rồi !... Thế khách sạn ấy tên gì ?...

- Dạ… Vicotry ạ !...

- Sao ?... Bố mẹ nó và Gia huy cùng quay qua nhìn nó một lượt.

- Có gì không ổn ạ ?... – Nó tròn xoe mắt nhìn lại tất cả người nhà nó.

- À… không…. Không có gì đâu !... – Ông Hoàng lắc đầu.

- Vậy… con đi làm không sao chứ ạ ?... - Yến Ly hỏi lại lần nữa.

- Con thấy thế nào ?... - Bố nó quay sang nhìn Gia Huy.

- Con không biết gì đâu ạ !... – Gia Huy im lặng cúi xuống cặm cụ gắp thức ăn cho vào chén. Khuôn mặt của nó trông thật khó hiểu. Thật ra nó đang bực mình con bé. Tại sao cứ dính lấy hắn ta như hình với bóng vậy ?! Cứ như mắc nợ anh ta cái gì không bằng ?! ( cái này thì đoán tầm bậy tầm bạ, trúng tùm lum tùm la à nha )

Con bé cho từng hột cơn chậm chạp vào miệng. Nó nghiêng nghiêng cái đầu ngơ ngác nhìn mọi người trong nhà nó. Lạ thật !... Sao vậy nhỉ ?...

………………………………..
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:25 pm

Gia Huy đẩy cửa phòng bố mẹ nó bước vào.

- Bố mẹ cho gọi con ạ ?...

- Con lại đây ! Ngồi xuống đi !...

Chờ cho thằng bé yên vị đâu đấy. Bố mẹ nó mới bắt đầu.

- Con biết con trai ông Chủ Tịch Khách sạn ấy chứ ?...

- Vâng !... Cũng chỉ vừa mới thôi ạ !... Con không biết anh chàng ca sỹ ấy là con trai của bác Trần, bạn của bố…

- Cũng phải thôi !... Con cái của bác ấy không sống với ba mẹ từ nhỏ nên bố cũng chưa lần nào nhìn thấy mặt mũi con trai họ… Thằng bé ấy đụơc chứ ?...

- Vâng !... Tính tình cậu ta cũng được ạ !... Nhưng sao lúc trước em con cũng đi làm mà không thấy bố mẹ lo như bây giờ ạ ?...

- Vì lúc trước có Tuyết Nhi canh chừng em cho bố rồi… lần này nó làm một mình với người lạ nên bố không yên tâm… À… con nói anh chàng ấy tên gì ?...

- Dạ… Nhật Kha ạ !...

- Có phải cái cậu đang rất nổi tiếng hiện nay, tóc dài dài phải không ?...

- Vâng ạ !...

- Sau cái vụ ngã xuống biển lần nọ, bố không yên tâm lắm về con bé… Hay là con vào làm khách sạn cùng em nó đi…

- Thì em ấy cũng chỉ làm bán thời gian thôi mà… Bố đừng lo !...

- Con cứ vào làm đi !... Để bố nói với bác ấy một tiếng…

- Con biết… nhưng Yến Ly sẽ nghĩ gì nếu biết bố cũng là cổ đông ở chỗ đó…

- Con đừng nói với em nó sẽ ổn thôi mà…

- Em ấy không biết gì về chuyện kinh doanh làm ăn của nhà mình… Lỡ sau này em ấy biết được sẽ giận con thì sao ?... Con thật sự không biết gì đâu đấy !... – Gia Huy thở dài và đứng lên đi – Con về phòng mình đây !...

- Ừ !... Chúc con ngủ ngon !...

- Chúc bố mẹ ngủ ngon !...

……………………………..

Sáng hôm sau.

Khách sạn VicTory thuộc RED DRAGON GROUP - TẬP ĐOÀN HỒNG LONG.

- Yến Ly !... - Nhật Kha từ trong thang máy tươi cười, hớn hở chạy về phía con bé.

- Chào !... - Yến Ly khẽ vẫy vẫy tay với thằng nhỏ.

- Chờ anh lâu chưa ?

- Cũng vừa mới thôi !...

- Đi theo anh nào !...

Nhật Kha vui vẻ nắm tay con nhóc đi về phía thang máy đặc biệt dành cho nhân viên cao cấp khu vực văn phòng.

Đúng trong thang máy, Nhật Kha cứ nhìn con nhóc cười tủm tỉm mãi khiến nó thấy ngượng. Con bé đỏ mặt hỏi,

- Anh cười gì vậy ?...

- À không… - thằng bé vờ ngu ngơ – Sáng nay… trông em rất lịch sự và xinh xắn !...

Con bé ngó xuống thân mình. Chỉ là chiếc quần tây màu thiên thanh vừa vặn với chiếc chemise tay dài màu trắng, có thêm một chiếc cà vạt ngắn xinh xinh cùng màu với chiếc quần thôi mà… Mái tóc được thắt thành hai bím lớn trông rất dễ thương…

- Có thế mà anh cũng cười à ?... – Con bé lắc đầu. – Anh có bình thường không vậy ?...

- Không !... - Nhật Kha lắc đầu tỉnh queo.

- Sao cơ ?... – Con nhỏ ngớ người ra

- Có em đi làm cùng thế này… anh vui lắm…. - Nhật Kha đột ngột nắm lấy bàn tay xinh xắn của nó – Làm sao mà bình thường được đúng không ?...

Yến Ly ngượng ngập rụt nhanh tay lại, vừa đúng lúc cửa thang máy mở ra.


- Hmm… Hmm…


- Hmm… Hmm… - Nhật Kha cũng thu nhanh tay về. Nó giả lãng ngó lên… trần thang máy.


Cả hai cùng bước ra ngoài.


Người đi qua đi lại dều ngó chằm chằm vào hai đứa nó. Nhật Kha thì chắc họ đã quá rành rọt rồi, có lẽ là ngò “ cái đuôi “đang lẽo đão theo sau hắn ta… là nó thì đúng hơn. Không biết Nhật Kha làm gì ở đây, nhưng hình như rất có chức vị thì phải ?! Tất thảy đều cúi đầu chào khi đi ngang qua hai đứa nó.
Con bé nhge thấy vài tiếng xì xầm, bàn tán to nhỏ, dường như là nhằm vào nó. Nó đoán thế vì thấy mọi người đang nhìn về phía nó. Bọn họ đều là nhân viên của khách sạn và đều làm việc trên tầng 30 này.


Sau một lúc vòng vèo qua những dãy phòng hoành tráng, hết cua rồi quẹo, Yến Ly theo chân Nhật Kha đi vào phòng Kinh Doanh.


Trước khi vào trong, nó quay qua dặn nhỏ con nhóc.


- Lát nữa em cứ làm theo anh bảo nhé !...


- Vâng ạ !... - Yến Ly khe khẽ gật đầu.


Cộc… Cộc… Cộc… - Nhật Kha đưa tay gõ cửa.


- Mời vào !... – Có tiếng nói của một người đàn ông từ bên trong vọng ra.


Nhật Kha đẩy cửa bước vào. Yến Ly dè dặt bước theo sau.


- Chào chú !...


- Nhật Kha đấy à ?... Vào đi cháu !... À không ! Mời vào thưa Ngài Tổng Giám Đốc…


- Chú lại đùa cháu nữa rồi !... - Nhật Kha gãi đầu quay qua nhìn con bé cười cười.


Yến Ly tròn mắt lên sau khi nghe người vừa rồi nói xong. Hoá ra anh chàng này là CEO ở đây sao ?... Ngộ thiệt ! Một tên vắt mũi chưa sạch, lại đang là ca sỹ nhảy nhót, hát hò um sùm mà bước chân vào khách sạn kinh doanh, leo lên được chức này nhanh thế sao ?... Không hiểu Hội Đồng Quản Trị của khách sạn này có mắt không nữa ?...


Khẽ liếc sơ qua Yến Ly, ông chú trung niên mà con bé đọc được trên tấm biển để trước mặt, chức vị trưởng phòng kinh doanh, quay sang nhìn Nhật Kha hỏi


- Đây là…


- Để cháu giới thiệu với chú… đây là Yến Ly… bạn cháu… người mà cháu tối qua đã nhắc tới đó ạ !...


- Chào cháu !... – Ông chú trung niên ấy vui vẻ nhìn nó.


- Vâng ạ !... Xin chào trưởng phòng…


- Ta đã xem qua bảng thành tích học tập của cháu rồi… Rất khá đấy !...


- Trưởng phòng quá khen ạ !...


Nhật Kha tươi cười với ông Trưởng phòng kinh doanh.


- Cháu giao cô ấy cho chú đó… cháu đi đây !...


Rồi quay sang Yến Ly, thằng nhỏ nháy mắt một cách điệu nghệ.


- Tạm thời em chịu khó làm ở đây đã nhé… khi nào có cơ hội thuận tiện, anh sẽ đưa em về làm cạnh anh…


- Được rồi !... Anh đi mau đí !... – Con bé xua tay như đuổi nó đi cho lẹ vậy.
Lại quay sang ông chú trưởng phòng, nó dặn thêm.


- Chú… tất cả cháu nhờ chú đó…


- Biết rồi… cái thằng này… - Ộng chú nhăn mặt nhìn nó.


- Tạm biệt chú !... Yến Ly !... Anh đi nhé !...


- Chào anh !... – Con bé đưa tay vẫy vẫy cung tiễn nó ra ngoài.


Còn lại hai người trong phòng, ông trưởng phòng đứng lên đi về phía nó, ánh mắt ông ta nheo nheo nhìn nó đầy ẩn ý.


- Cháu là gì của thằng cháu bác thế ?...


- Cháu… cháu của bác ạ ?... - Yến Ly ngạc nhiên.


- Cháu không nghe nói nói chuyện sao ?... Trên công ty là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng trong gia đình, ta là chú của Nhật Kha…


- Vậy ư ?... Cháu không biết điều đó ạ…


- Ta biết Nhật Kha từ khi thẳng bé còn nhỏ… nó chưa bao giờ tỏ ra lo lắng thái quá cho ai bao giờ… nhất là một cô gái thì càng không thể… ta có thể tò mò hỏi cháu một chuyện được không ?...


- Vâng ạ ?...


- Cháu là… bạn gái của Nhật Kha sao ?...


- Ò… không… không phải đâu ạ… - Con bé phùng miệng đính chính, trông nó bối rối thấy rõ.


- Được rồi !... Ta không làm khó cháu nữa… Theo ta nào !...


- Vâng !... – Con bé cúi đầu lí nhí. Mới vào làm đã hú cho người ta sợ rồi… Thiệt là… Nó đưa tay vuốt ngực mình như vừa thoát nạn. May mà ông ta không hỏi nữa… nếu không nó thật sự không biết nói gì cả… thực ra giữa nó và Nhật Kha làm sao có thể… và làm gì có thể… cứ nhớ đến thái độ của Mendy hôm du lịch là nó rợn tóc gáy lên rồi… với lại, nó không hề có cảm xúc gì đặc biệt khi ở bên anh ta… điều này là chắc chắn 100 %... nó chỉ có thể xem hắn ta là một người bạn tốt, một người anh tốt mà thôi… À, không được ! Chỉ là bạn tốt thôi… anh trai nó không cần ! Có một ông anh như Gia Huy đủ làm nó chết vì mệt rồi, thêm một ông anh nữa, có nước nó đi chầu ông bà ông vải sớm quá… Í ẹ !... Không ham !...
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:25 pm

Ông trưởng phòng dẫn nó ra gian phòng bên ngoài phòng làm việc của ông. Nơi đó có rất nhiều nhân viên đang làm việc một cách say sưa, bận rộn… Hình như sự có mặt của nó cùng ông Trưởng phòng cũng không làm cho họ để ý đến thì phải ?... Đúng là chăm chỉ thật !...


- Mọi người dừng tay một lúc nào !... – Ông trưởng phòng vỗ tay ra hiệu cho tất cả ngừng lại.


- Xin giới thiệu… đây là nhân viên mới của phòng ta… Mọi người làm quen với nhau đi nào !...


Yến Ly nhanh nhảu gập người xuống chào hết thảy mọi người trong văn phòng bằng thái độ lễ phép nhất.


- Xin chào ạ !... Tên tôi là Hoàng Yến Ly, từ giờ sẽ làm việc cùng mọi người… Rất mong các anh chị, cô chú ở đây giúp đỡ và chỉ bảo thêm ạ !...


- Chào !...


- Xin chào !...


- Xin chào !...


- …


Tất cả đều nhìn nó cười chào đầy thiện cảm. Sau màn chào hỏi ấy, con bé bắt đầu thấy mọi người tụm lại bàn tán, chỉ trỏ nó… Cũng không rõ lắm là đang nói gì, nó nghe câu được câu mất…


- Trông cô ấy đẹp quá !...


- Ừ !... Cô ta xinh thật đấy !...


- …


- Trông Cáo thí mồ… Xinh nỗi gì ?!...


- …


- Ha… Ha… Cindy của chúng ta nỗi cơn ghen tị rồi kìa… đấy là khuôn mặt thanh tú, sao lại kêu người ta là Cáo…


- Hi… Hi…


Đa số là đàn ông con trai khen nó thật lòng. Cánh phụ nữ trông không thiện chí cho lắm… Chẹp !... Thói đời hay ghanh ghét nhau ấy mà…


Nhưng nó không buồn quan tâm đến những chuyện ấy. Việc của nó lúc này là làm sao cho tốt công việc của mình là được rồi.


Ông trưởng phòng dắt nó lại bàn làm việc của một cô gái ngồi ngoài cùng, gần cổng ra vào.


- Đây là Joan… từ bây giờ cô ấy sẽ là người hướng dẫn cháu… Cần gì cứ nói với cô ấy nhé !...


- Vâng ạ !... - Yến Ly ngoan ngoãn gật đầu.


Cô nàng tên Joan vội vàng đứng lên khi nhìn thấy Sếp của cô ta.


- Cô giúp đỡ cô ấy với nhé !... - Ông bảo với cấp dưới của mình.


- Vâng thưa Sếp !... – Joan cười xởi lởi vui vẻ.


- Tôi đi đây !... Cháu làm việc tốt nhé !...


- Chào Sếp !...


- Chào Trưởng phòng ạ !...


Yến Ly bấy giờ mới có dịp nhìn kĩ lại đàn chị của nó. Trông tuổi tác chắc là hơn nó 3, 4 tuổi gì đó. Ăn mặc thì rất chi là “ bắt mắt “ và trang điểm thì cực kì diêm dúa… Ack… nhìn vào cứ như là một con Tắc kè bông ấy… !


Chờ cho ông Sếp đáng kính vừa đi khuất, cô nàng liền quay sang nhìn nó bằng ánh mắt khinh khỉnh ( cứ như ta là duy nhất trên đời vậy ).


- Hmm… Hmm… Tôi nói thêm cho cô biết, tôi là đội trưởng kinh doanh ở đây… Tôi không biết cô có quan hệ như thế nào mà vào đây được… nhưng kể từ bây giờ, cô làm việc dưới quyền của tôi thì phải vâng lời tôi… rõ chưa ?...


- Vâng !... - Yến Ly nhã nhặn đáp lời.


Joan cũng có dịp chiếu tướng con bé kĩ càng hơn. Cô nàng nhìn nó từ đỉnh đầu cho đến gót chân rồi lại từ gót chân trở ngược lên đỉnh đầu. Khiếp quá ! Cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy !... Eo ơi, con bé lè lưỡi ra sờ sợ…


Ánh mắt Joan ánh lên vẻ ghanh tị thấy rõ. Trông Yến Ly hoàn hào về dung mạo lẫn cả vóc dáng, lại là một cô bé con rất trẻ trung và đáng yêu mà…


Con nhóc cũng vừa vặn nghe lọt tai những lời thì thầm sau lưng nó. Con nhóc khẽ nhăn mặt lên vì hơi hoàng… Đúng là nó đang bị người ta hù chết vì sợ mất thôi !...


- …


- Xem ra, ngôi vị hoa khôi khu văn phòng của Joan sắp bị soán chỗ mất rồi…


- Chỉ e là cô bé sẽ khó sống đây… Rắc rối to rồi đấy…


-…


- Mọi người đang nói gì thế hả ? – Joan quát lớn. Trái tim nhỏ bé của Yến Ly như suýt nhảy ra ngoài. Cô nàng này xinh đẹp thật, nhưng đến khi nỗi giận thì kinh quá ! Hình như cô ta cũng nghe thấy những lời bàn tán vừa rồi… Chúa ơi !


- Cô lại đây !... Từ giờ chỗ này sẽ là bàn làm việc của cô… - Joan dẫn con nhóc đi đến cuối phòng và chỉ vào cái bàn được kê ở gần ngay cánh cửa… nhà vệ sinh. Sao ? Con bé tròn mắt lên nhìn cô ả… Có phải không vậy ? Chỗ này mà cũng ngồi được sao ?...


Không còn cách nào khác, con nhỏ đành ngoan ngoãn miễn cưỡng gật đầu. Ai biểu cô ta là cấp trên của nó chứ ?... Không thích cũng đành chịu thôi ! Văn phòng làm việc chứ dâu phải là nhà của nó mà muốn sao cũng được… Ack !... Nó lủi thủi ngồi xuống trước ánh mắt ái ngại của mọi người trong văn phòng.


- Bà đội trưởng này đúng là sát thủ thật… Con người ta vừa mới chân ướt chân ráo vào đây… vậy mà…


- Thì tôi đã nói rồi… thấy không, có sai đâu nào ?...


Vẫn là những lời xì xầm như đang đe doạ nó nhiều hơn… Khổ rồi !... Hết rồi !... Hết thật rồi !... Xem ra đúng là nó khó sống nỗi nơi này thật rồi !...


- Yến Ly ! – Joan gọi nó.

- Vâng !... – Con bé đứng lên đi lại bàn làm việc của cô ta.


- Cô xem hết chồng hồ sơ này và chỉnh lí lại ngày tháng theo đúng thứ tự cho tôi…


- Vâng ạ !...


- Nhanh lên đấy !... 3 giờ chiều nay đưa lại cho tôi…


Con nhóc nhìn núi hồ sơ cao ngút ngàn trước mặt mà kinh hãi thầm trong bụng. Chúa ơi ! Làm sao xem xong một lúc được đây ?... Đến tôi cũng chưa chắc đã xong… 3 giờ chiều nay ư ?...


- Còn nữa… - Joan nhìn con nhóc nói thêm – Làm xong thì photo cho tôi ra mỗi thứ 2 bản.


- Vâng !... – Con bé khệ nệ vác chồng hồ sơ cao ngập mặt nó đi về góc làm việc của mình.


Đặt chồng hồ sơ cái bịch xuống bàn. Nó buông người ngồi xuống ghế mà ngán ngẩm thầm. Đúng là giết người không gươm dao đây mà… Mới ngày đầu đã thế này rồi… Không biế sau này sẽ ra sao nữa ?... Trời ơi ! thà giết con đi còn hơn. Cứ nhìn thấy một đống chữ thế này là nó thấy choáng váng hết cả đầu óc rồi ! Ai cứu tôi với !...

- Mọi người ơi, nghỉ tay uống tí nước nào !... – Cánh cửa mở ra và một cô nàng bước vào kèm theo một giọng nói “ thánh thót “ vang lên.

Khoan đã… giọng nói này nghe quen quen… Ai như là… ?...

Yến Ly ngẩng đầu lên nhìn.

- Mendy !... – Con bé buột miệng la lớn. Nó há hốc miệng ra kinh ngạc.

Nghe có ai đó gọi tên mình, Mendy ngạc nhiên nhìn quanh. Ánh mắt nó lướt nhìn một lượt khắp căn phòng, và dừng lại ở dãy bàn cuối cùng. Đôi mắt cô nàng tối sầm lại trong tíc tắc… hoàn toàn khác với vẻ rạng rỡ lúc này khi vừa mới bước vào.

Bỏ túi đồ uống vừa đem đến xuống bàn Joan, Mendy chậm rãi tiến lại chỗ của Yến Ly :

- Cậu đang làm gì vậy ?... – Nó hất hàm hỏi con bé.

- Xin chào !... Cậu cũng làm việc ở đây sao ?... – Con bé ngước nhìn Mendy bằng ánh mắt dè chừng.

- St… - Mendy quay mặt đi cố kìm cơn giận đang bộc phát trong lòng nó. Con nhỏ này ! Sao đi đâu cũng phải nhìn thấy bản mặt khó ưa của nó thế nhỉ ? - Cậu và tôi ra ngoài nói chuyện một lúc đi !...
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:26 pm

- Đang giờ làm việc mà…

- Tôi sẽ nói với Joan cho cậu ra ngoài… đứng lên đi !... – Nó ra hiệu bảo con nhóc đi theo.

Yến Ly nhìn mọi người với vẻ bối rối, khó xử.

- Có chuyện gì thế Mendy… Cậu quen cô ta sao ? – Joan đến bên cạnh cả hai tự lúc nào và đang chỉ tay vào nó.

- Hmm… Tôi có chuyện muốn nói với cô ta một lúc… Cậu cho cô ta ra ngoài 15 phút nhé !...

- Biết rồi !... Cậu có chuyện gì cần giải quyết với cô ta thì cứ đi đi !... – Joan vui vẻ gật đầu.

- Nhưng mà… - Yến Ly ấp úng. Mình với con nhỏ bạn đáng ghét này thì có gì để nói với nhau đâu chứ ?... Sao cô ta cứ thích làm phiền mình thế nhỉ ?... Mà Mendy làm gì ở đây ?... Chẳng lẽ cô ta cũng làm việc ở Khách sạn này sao ?

Lối cầu thang bộ là nơi vắng vẻ, thích hợp cho cuộc nói chuyện bí mật không rõ nguyên do của cả hai.

- Nào !... Bây giờ cậu nói nhanh đi !....

- Nói gì cơ ?... – Con bé ngớ người ra.

- Cậu đừng có vờ vịt nữa… Cậu là ma ám đấy à ?... Sao cứ bám anh Nhật Kha mãi thế ?...

- Này !... Không biết gì thì đừng có mà nói nhé !... Tôi không việc gì phải giải thích với một đứa rỗi hơi như cậu cả… Muốn biết rõ thì cậu đi mà hỏi Nhật Kha của cậu ấy…

- Không thích !... Tôi muốn chính tai mình nghe cậu nói đấy… Thế nào ?... Ở Pusan cậu vẫn chưa tỉnh ra sao ?...

- Này !... - Yến Ly bực mình hét lên - Lần đó là vì bất ngờ, tôi bỏ qua cho cậu… cậu mà còn nhắc lại việc đó nữa, tôi sẽ không để yên cho cậu như thế này đâu…

- Cậu định làm gì tôi ?...

- Nếu cậu đến đây chỉ để nói những chuyện vớ vẩn như thế này thi chúng ta thôi đi !... Tôi còn bận nhiều việc lắm… - Con bé quay lưng bỏ đi trước.

- Khoan đã… Cậu đứng lại đó !... Tôi vẫn chưa nói xong mà… Có nghe thấy gì không hả ?... – Mendy ngoác miệng la lên.

- Thì cậu cứ đứng đây mà nói cho hết đi… có ai cấm đâu nào… - Yến Ly quay lại nhìn con nhỏ cười mỉa mai.

- Trời ơi !... Tức quá !... Cậu muốn thử sức chịu đựng của tôi đó hả ?... Cậu đừng có mà hối hận đấy nhé… - Mặc kệ con nhỏ tức tối đứng dậm chân bình bịch một chỗ, Yến Ly vẫn thản nhiên bước tiếp.

Việc gì mình phải nghe cô ta nói nhăng nói cuội những chuyện không đâu chứ ? Yến Ly vừa đi vừa suy nghĩ vu vơ… Mà cô ta không còn việc gì khác để làm nữa hay sao mà cứ suốt ngày thấy đi tìm Nhật Kha thế nhỉ ?... Chẳng lẽ Nhật Kha là mục tiêu duy nhất trong đời của cô ta sao ?... Chẹp !... Làm diễn viên ranh rỗi thế ư ? ( chắc là diễn viên hết thời rồi mới rhế chư ! ).

……………………………..

Vừa làm việc, thỉnh thoàng Yến Ly lại vừa lấm lét liếc lên nhìn Mendy và Joan đầy thắc mắc… Hai cô nàng này làm gì mà cứ thậm thà thậm thụt với nhau, nhiều lúc còn ngó về phía nó chỉ trỏ lung tung khiến nó thấy vô cùng nhột nhạt, và khó chịu… Nói gì nói to to lên cho người khác nghe với chứ !...
Đúng 12 giờ trưa.

Mọi người trong phòng của nó lục tục kéo nhau xuống canteen chuẩn bị dung bửa trưa.

Cửa mở, Nhật Kha vui vẻ bước vào.

- Chào tất cả !...

- Ooh… Tổng Giám Đốc !... – Joan niềm nở, vồn vã chạy lại phía Nhật Kha - Tổng Giám đốc sang đây có việc gì không ạ ?... – Cô nàng vừa nói vừa cười duyên. ( Khiếp ! ).

- Mendy !... Em cũng ở đây sao ?... - Nhật Kha lúc bấy giờ mới nhận ra sự có mặt của con nhỏ. Chết thật !... Cô ta làm gì ở đây chứ ?.... Lại đang có Yến Ly thế này nữa… Thật là…

- Thế nào ?... Mãi ngó người đẹp nên không nhìn thấy em nữa sao ?... – Mendy cười cười tỏ ý nghi ngờ. Nó liếc nhanh xuống chỗ của Yến Ly.

- Hơ… Hơ… Có lẽ là thế !... - Nhật Kha cười giả lả. Sao Mendy lại đến thăm bạn của cô ta vào lúc này chứ nhỉ ?...

- Hai người đừng đem tôi ra đừa như thế chứ ?... – Joan đong đưa thân mình ra dáng thẹn thùng. Ack ! Sướng rơn thì có…

- Sao anh biết em đang ở đây mà qua kiếm vậy ?... – Mendy giả vờ hỏi.

- À không… - Nhật Kha đưa tay gãi gãi đầu - Thật ra là…

- Mính đi thôi anh !... – Mendy nắm tay Nhật Kha kéo nhanh ra ngoài, không kịp để thằng bé nói gì thêm. Nó biết Nhật Kha đang định nói gì. Không thể để mất mặt ở nơi này được…

- Khoan đã… - Nhật Kha khựng lại. Nó nhìn nhanh xuống bàn của Yến Ly.
Con bé cũng đang giương hai con mắt Ếch lên nhìn lại nó khó hiểu. ( Anh ta đang làm gì ở đây vào giờ này nhỉ ? Có thật là anh ta sang kiếm Mendy không ? Hai người này… )

- Thật ra là tôi sang kiếm Yến… - Nó nói chưa hết câu đã bị Mendy bịt miệng lôi nhanh ra ngoài.

- Không có gì đâu !... Chào cậu !... – Mendy chào nhanh Joan rồi biến đi luôn.

- Chúc hai người ngon miệng nhá !... – Joan vẫy vẫy tay chào. Sao thế nhỉ ? Joan nghĩ ngợi tò mò. Trông hai người đó có gì kì kì.

Cô ta liếc nhanh qua Yến Ly, ánh mắt như có lưỡi dao trong đó.

Con bé nhận ra vẻ khác thường trong đôi mắt của chị đội trưởng của nó. Con nhỏ khẽ rung mình vì ớn lạnh với ánh mắt ấy.

…………………………

- Anh định nói gì vậy ?... Anh điên à ?... Anh biết mình đang làm cái gì không hả ?... Sao lại thiếu suy nghĩ thế chứ ?... – Mendy tức giận quát thằng vào mặt Nhật Kha.

- Thì anh sang tìm Yến Ly… em biết điều đó mà… - Nhật Kha thản nhiên.

- Anh biết mình là ai không đấy ?... – Mendy lại hét lên.

- Em thôi đi được rồi đấy !... - Nhật Kha đưa tay bịt tai lại. – Anh là ai thi có quan trọng gì đâu chứ ?...

- Sao lại không quan trọng ?... Anh không quan tâm đến tiếng tăm và danh dự của mình nữa sao ?... Cho dù là vậy đi thì… Yến Ly cũng là nhần viên mới… anh muốn người ta thì thầm, bàn tán sau lưng cô ta là nhờ thế của anh nên mới vào làm ở khách sạn được à ?... – Mendy cố tìm ra một lí do để thuyết phục Nhật Kha.

- Cảm ơn em đã nhắc nhở anh… nhưng mà này… em biết quan tâm đến bạn bè từ bao giờ vậy ?... - Nhật Kha nheo nheo mắt nhìn Mendy có ý châm chọc, nghi ngờ.

- Thì… xưa nay em vẫn là người như thế mà… - Con nhỏ vênh mặt lên khoái trá. Lầm rồi bà nưong ạ !... Nhật Kha che miệng cười thầm trước thái độ ngu ngơ của con nhỏ. Ack… tưởng mình khen cô ta thật lòng chắc ?!...

- Thê sao ?... Vậy thôi… anh về phòng làm việc đây… không tiễn…

- Khoan đã… anh chưa dùng bữa trưa mà…

- Anh sẽ gọi cơm hộp… em về nhé !... Tạm biệt !...

Thằng nhỏ vừa bước đi, vừa khẽ đưa tay vẫy tay chào nó, lưng vẫn không hề quay lại.

………………………………….

Gia Huy hồi hộp đứng trước phòng Kinh Doanh một lúc lâu. Nó ngần ngừ suy nghĩ một hồi mà vẫn chưa tìm ra dược lí do chính đáng để lát nữa vào gặp mà nói với em gái nó. Nếu con nhỏ mà hỏi sao nó lại có mặt ở đây thì phải làm sao ? Không khéo con nhóc lại cho là nó cố tình theo dõi, hoặc bám đuơi canh chừng như mấy ngày qua nữa thì khổ…. Làm thế nào bây giờ đây ?... Thôi thì nhất biến ứng vạn biến vậy !... Tuý cơ mà hành động thôi…

- Cộc… Cộc… Cộc…
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:26 pm

- Xin mời vào ạ !... - Một giọng con gái dễ thương và trong trẻo từ bên trong vọng ra. Đúng là giọng nói quen thuộc của con nhóc rồi… Sao tim nó lại đập thình thịch, hồi hộp thế nhỉ ?... Bình tĩnh lại nào Gia Huy !...

- Xin chào !... O…oh… - Nó đẩy cửa bước vào… Vẻ mặt thảng thốt của nó trông y như thật vậy.

- Ớ… Anh làm gì ở đây ?... – Đúng như nó đã dự đoán, con nhóc đang nhìn nó như Maica từ trên trời rơi xuống ấy.

Trong văn phòng lúc này mọi người cũng đã đi ăn trưa hết, chỉ còn một mình nó với bao nhiêu là việc…

- Chào em !... – Đã đóng kịch thì phải đóng cho khéo chứ !... - Vậy… em cũng đang làm gì ở đây ?... – Nó tỏ ra ngạc nhiên tột độ.

- Em hỏi anh trước mà… anh vẫn chưa trả lời em… - Yến Ly nhìn nhìn nó khiến nó cũng hơi dờn dợn. Con nhỏ này đúng là khó chơi thật.

- À… thì là… anh đương nhiên là làm việc rồi… - Thằng bé thản nhiên kéo một cái ghế gần chỗ nó đứng và ngồi xuống vắt vẻo. Thật ra nó đang run nên muốn tìm chỗ để ngồi cho vững thì đúng hơn. Nó không bình tĩnh lắm mỗi khi đang nói dối. – Anh cũng muốn hỏi em, sao em lại ở đây ?...

- Hôm qua, chẳng phải em đã nói rõ với anh va 2bố mẹ rồi sao ?... Thế còn anh ?... – Nó nhìn thằng nhỏ chờ câu trả lời.

- Anh hả ?... – Gia Huy ấp úng, nó lãng lãng ngó đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt con bé – Em biết là anh học về kinh tế mà, đúng không ?... – Nó phồng miệng lên hung hồn – Anh đang thực tập ở đây chứ còn gì nữa…- Nó cười đắc chí vì đã nghĩ ra một lí do hoàn toàn OK !

- Có thật không ?... – Con bé lại nhìn nó bằng ánh mắt như muốn xoáy thẳng vào tận tâm can nó. Em gái nhỏ ! Đừng nhìn anh như thế chứ !...

- Hmm… Hmm… Em không ăn trưa sao ?... – Gia Huy vu vơ nhìn lên trần nhà.

- Anh biết em ở đây ư ?... Anh theo dõi em đấy à ?...

- Ồ, đương nhiên là không phải thế rồi… - Thằng bé bối rối chỉ trỏ loạn xạ - Anh đến có việc khác mà…

- Là việc gì ?... – Con bé vẫn không chịu buông tha.

- Người anh cần gặp đi mất tiêu rồi còn đâu…

- Ai biều anh đến vào giờ ăn trưa… Anh thật là… - Con bé lườm yêu nó một cái bén ngót.

- Nhưng mà… được gặp em thế này cũng vui rồi… Mình đi ăn chung nhé !... – Gia Huy hớn hở.

- Không được đâu !... em còn nhiều việc lắm…

- He.. y… Em mới vào làm thí có việc gì mà nhiều chứ ?... Em gạt anh đấy hả ?

- Thế mà có đấy… anh trai iu quí ạ !... – Nó chỉ vào núi hồ sơ cao gnút trước mặt – Em phải đưa chúng cho chị đội trưởng vào lúc 3h chiều nay…

- Cái gì ?... Em không đùa đấy chứ ?... - Thằng bé há hốc miệng ra, hai con mắt nó trợn ngược lên muốn đứng tròng. Nó là dân kinh tế chuyên nghiệp đây còn khủng hoảng nữa là… Sao lại giao cho mộ đứa không hề biết tí gì về kinh doanh như em nó một chồng hồ sơ kinh khủng thế này ?... Ai mà chới ác thế ? Muốn làm khó nhau đây mà…

- Trông em giống như đang đùa anh lắm sao ?... Vì thế, anh muốn ăn thì đi ăn một mình đi nhé !... Em không có thời gian đâu…

- Đợi anh một lát !... – Gia Huy chạy biến đi trong giây phút.

- Anh đi đâu thế ?... - Yến Ly hỏi với theo, nhưng anh trai nó đã khuất dạng sau cánh cửa rồi. Nó lắc đầu với thằng anh sinh đôi của nó, đến như một chiếc bóng và đi cũng y hệt như thế… Thật là…

…………………………………..

Mendy vừa xuống đến tiền sảnh khách sạn vửa hậm hực bực tức trong lòng. Nhật Kha đúng là một kẻ đáng chết ! DÁm coi mình không ra gì cả. Cũng chẳng hề nể nang nó tí nào. Mình vỉ ai mà phải quị luỵ trông đáng thương thế này chứ ?... Tất cả là cũng tại con nhỏ Yến Ly đáng ghét đó mà ra. Không biết con bé đó bỏ bùa mê thuốc lú gì mà… Nhật Kha cứ gọi là mê mẩn nó tít mắt thế không biết ?!... Cô ta có gì hay ho đâu mà Nhật Kha lại thích cô ta như vậy chứ ?... Tức !...

Bóng dáng quen thuộc của Gia Huy vụt qua mặt nó và đập ngay vào đôi mắt tinh tường hơn cả Cú mèo của con nhỏ. Lạ thật ! Anh chàng đó sao cũng có mặt ở đây ?... Không phải anh ta là người yêu của cô An Kì gì gì đó mà nó đã gặp và nói chuyện một đôi lần trong chuyến du lịch ở Pusan sao ?... Anh ta chính là người ở chung một phòng với con nhỏ đáng ghét đó đây mà… Anh ta đang làm gì vậy ?... Hay là… Ánh mắt nó long lênvẻ tinh ranh khác thường. Nó lật đật chạy theo “ kẻ tinh nghi “ của nó tức thì…

………………..

Ra là thế !... Mendy gật gù, vẻ mặt trông đầy gian tà, thích thú. Nó lập lò bên ngoài, nhìn qua cánh cửa he hé một cách lén lút như ăn trộm vậy. Con bé đó, thì ra nó và anh ta có quan hệ gì đó mờ ám, không rõ rang… Vậy mà dám lừa gạt, quyến rũ Nhật Kha… Nhật Kha đã nhìn thấy vụ này chưa nhỉ ?... Còn cả An Kì nữa… Cô ta có biết người yêu của mình đang bị kẻ khác cướp đi mất không ?... Lạ một điều là tại sao các chàng trai cứ thích vây quanh lấy mỗi khi nhìn thấy nó thế nhỉ ?... Con bé đó có mê lục gì chăng ?...
Mặc kệ xác cô ta… Con nhỏ rút ngay con di động trong túi của nó ra và gọi cho hai người…

Được rồi, Trịnh Yến Ly… à không Hoàng Yến Ly, cô hãy đợi mà xem nhé !...
Nó đủng đỉnh rời khỏi hiện trường với một tâm trạng vô cùng hả hê, thoải mái. Không báo thù không phải là quân tử mà…

………………………………………….

- Anh về rồi hả ?... – Con bé mỉm cười khí thấy Gia Huy quay lại. Anh nó đang giấu giấu cái gì sau lưng ấy. – Mùi gì mà thơm thế nhỉ ?... – Con bé hít hà mấy cái. Công nhận con nhỏ này ngụ giác của nó… không chế vào đâu được…

- Em thử đoán xem là cài nào ?... – Gia Huy nháy mắt nhìn nó.

- Để coi… Ah !... – Con bé khẽ reo lên với hai con mắt sang rỡ, lấp lánh như hai ngôi sao trông cực kì dễ thương – Là bánh rán kẹp phó mát, cà chua pảhi không ạ ?...

Gia Huy mỉm cười chìa túi bánh ra trước mặt con nhỏ

- Em giỏi thật đấy !... Của em hết này… Ăn đi rồi anh giúp em cho…

- Cảm ơn anh…

- Chúng mình là anh em mà…

Con bé vui vẻ mở túi bánh ra lấy một cái ăn ngon lành.

- Tuỵệt quá !... May mà có anh… nếu không chắc em chết đói mất thôi…

- Em đó… lúc nào cũng lơ là ăn uống… không có ai nhắc nhở thì em cũng ráng mà tự chắm sóc bản thân cho tốt chứ…

- Em vẫn ổn đó thôi…

- Phải rồi… cứ cái kiểu này… vài ngày nữa em sẽ trở thành siêu người mẫu cho xem…

- Ý anh bảo em ốm tong teo ấy à… - Con bé lườm nó, trong khi vẫn còn bụm một bên bánh thật to trong miệng.

- Đó là em tự nói mình đấy nhá !... Anh không nói gì đâu đấy !... – Gia Huy cười chọc quê con nhỏ.


- Anh dám phá em… đánh cho anh chết luôn này… - Con bé đập bùm bụp vào lưng thằng nhỏ.

- Á !... Giết người này !... Ai cứu tôi với !... - Thằng bé ngoác miệng ra gào lên.

- Ông trời xuống cũng không cứu nỗi anh đâu !... Anh đứng lại đó cho em !... – Con nhỏ bỏ chiếc bánh xuống và dí anh nó chạy khắp phòng.
Phút chốc văn phòng trở thành sân chơi rượt đuổi của hai anh em nhà họ Hoàng.

……………….
..
Nhật Kha lặng lẽ đứng bên ngoài, nhìn qua khung cửa sổ. Yến Ly lúc vui vẻ là thế này sao ? Nó chưa bao giờ nhìn thấy con bé cười với nó dù chỉ một cái. Ở bên nó, ngoài công việc ra, Yến Ly chưa bao giờ nói thừa một chuyện gì khác, lại càng không bao giờ chơi đùa thoải mái như thế này với nó… Còn ở bên anh chàng kia thì khác hẳn hoàn toàn…. Yến Ly thích anh ta rồi sao ?... Có thật là con bé đang để ý đến anh ta không ?... Phải chăng chưa một lần Yến Ly để mắt đến nó… Vậy tại sao lại… với anh chàng này một cách dễ dàng và vui tươi như thế được… Người ta nói, nhất cự li, nhì tốc độ… Nó vẫn tiến hành đúng như chiến thuật ấy, vậy mà sao lâu quá rồi, vẫn chưa có dộng tĩnh gì từ phía con bé xi nhan cho nó thế ?... Không lẽ một đứa cả đời luôn kiêu ngạo, tự phụ như nó lại bị thất bại đau đớn thế này sao ?... Không lẽ, một tình yêu chân thực mà nó mong muốn cũng không thể nào đến với nó sao ?... Nó sẵn sang đổi lấy tất cả những người hâm mộ nó ngoài kia, chỉ để đổi lấy một sự hâm mộ duy nhất của con nhóc… Nó chỉ cần có thế thôi… Nó chỉ cần mỗi mình con bé mà thôi.
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:27 pm

Nhật Kha buồn bã trở về phòng làm việc của mình. Nó cần phải có thời gian để tự an ủi chính bản thân mình và lấy lại vẻ phấn chấn để chiến đấu. Chưa đến phút cuối, chưa biết phần thắng s4 về tay ài mà… Trần Nhật Kha ! Hãy cố lên !... Bản lĩnh đàn ông của mày đi đâu mất rồi… Cô lên đi chứ !... Fighting !!!...

- Này !... Anh ta là ai thế ?... Ôi ! Trông phong độ quá đi mất !... – Joan vừa áp tay lên má ra vẻ e thẹn, vừa ngưỡng mộ nhìn anh chàng đẹp trai đang đi ngược hướng với mình

- Lại bắt đầu rồi đấy !... - Một anh chàng đi cùng trong bọn lắc đầu - Những phụ nữ qua lứa lỡ thì đều như thế này hết à ?...

- Chắc là thế !... - Một anh chàng khác trong đám gật gù hưởng ứng.
Cả bọn cùng đi với cô nàng đội trưởng cười nghiêng ngửa.

- Các cậu đùa đủ chưa vậy ?... – Joan đỏ mặt la lên - Cuối thàng tôi hạ thành tích thi đua của các cậu xuống hết để xem các cậu còn cười nỗi không ?!...

- Đội trưởng !... Tụi em sai rồi… Bớt giận đội trưởng ơi !... -Cả bọn xanh mặt gào lên.

Một cô nàng trong bọn bước lên nói nhỏ vào tai cô nàng Joan :

- Chẳng phải đội trưởng muốn biết về anh chàng đó sao ?...

- Anh chàng nào ?... – Joan vờ ngơ ngác.

- H… ey… đội trưởng đừng giả vơ nữa… tụi em biết hết rồi mà… - Cô nàng đó khẽ hích nhẹ vào vai Joan.

- Biết gì cơ ?... Tôi không hiểu cô cậu đang nói gì nữa.. – Joan mắc cỡ bước nhanh hơn.

- Thôi nào, đội trưởng… tụi em đều biết đội trưởng đang rất nóng lòng lắm rồi…

- Phải đó… đội trưởng cũng không còn trẻ nữa….

- Này !... Vừa nói gì thế hả ?... – Joan quay ra nạt ngang tên vừa lên tiếng bừa bãi sau lưng mình.

- Đâu có ạ !... Đội trưởng của tụi em vẫn trẻ trung, xinh đẹp lắm mà… ( Oẹ !... Anh chàng dó dưa tay thấm nước bọt rồi chấm lên chop mũi liên tục. Làm dấu nói dối ấy mà… ).

- Liệu hồn đấy, biết chưa ?... – Joan lừ mắt.

- Theo như điều tra mới đây của tụi em ( mà cũng chỉ mới có sang nay thôi… ), anh chàng vừa rồi hình như là con trai của Đại cổ đông ở khách sạn chúng ta.. là quí tử của Tập đoàn Điện Lạnh Seoul, hiện đang hợp tác cùng tập đoàn Hồng Long chúng ta… tất cả những trang thiết bị như máy lạnh, tủ lạnh, máy hơi nước… đang phục vụ trong khách sạn chúng ta đều do công ty nhà anh ta cung cấp… Anh ta hiện đang là Sinh viên và vào đây với tư cách thực tậo thôi…

- Sao ?... Như vậy là nhỏ tuổi hơn đội trưởng chúng ta rồi !... - Một anh chàng lại buột miệng la lớn.

- St… Cậu này đúng là cổ lỗ sĩ thật !... Bây giờ đang thịnh hành mode chị yêu em đấy, biết không hả ?...

- Vậy sao ?... Mode gì mà kì cục và lỗ lã thế ?... Thiệt thòi cho cánh đàn ông quá !...

- Đội trưởng… cố lên… tụi em ủng hộ đội trưởng đấy…

- Nhưng mà… hình như anh chàng đó mới đến thì phải !?... Tôi chưa thấy qua mặt anh ta lần nào… - Joan thắc mắc

- Đúng đấy đội trưởng… mới toanh hoàn toàn luôn…. Sáng nay anh ta mới đến ra mắt ở phòng nhân sự mà…

- Sao các cô cậu biết rành vậy ?...

- Còn phải hỏi… Phòng của chúng ta toàn là các bà cô… ế không mà… - Mấy anh chàng trong nhóm le lưỡi đùa.

- Nói gì thế hà ?... – Các cô nàng quay ngoắt sang tên vừa ăn nói tuỳ tiện - Muốn chết à ?...

- Không… không phải thế đâu… - Cả bọn nam nhi co giò bỏ chạy trước .

- Đúng lại đó… Có đứng lại không hả ?...

- Ngu sao đứng… bọn này vẫn còn yêu đời lắm mà…

- Thế thì đừng trách nhé !... ‘

- Cứu chúng tôi với !... Bớ người ta đánh người này… Đồ… vũ… nữ…

Joan mỉm cười nhìn cả bọn đang vui vẻ. Vừa mới ăn trưa về mà bọn chúng chạy đùa thế kia thì xóc bụng chết… Cứ từ tốn, đạo mạo như ta đây phải hay hơn không ?... Ôi ! Anh chàng đó !... Anh ta có bạn gái chưa nhỉ ?... Nếu như anh ta chưa có ai thì hay biết mấy… - Joan vừa đi vừa mơ màng nghĩ ngợi vẩn vơ.

………………………………….

Tan sở. Hơn 6h chiều.

Yến Ly vừa đi vừa mỉm cười tủm tỉm. Nhớ lại cái vẻ ngơ ngác, đực mặt ra của cô nàng đội trưởng khi con bé đưa lại chồng hồ sơ một cách hoàn chỉnh cho cô ta. Trông cái dáng vẻ của cô ta lúc đó mới thật buồn cười làm sao ?! Hai con mắt trố ra như sắp rớt ra ngoài vậy…. Con nhỏ đang trên đừơng đi ra chỗ hẹn với Gia Huy. Tối nay chúng nó sẽ dung cơm tối với nhau. Địa điểm là tuỳ nó lựa chọn. Gia Huy đã hứa đãi nó cho ngày đi làm đầu tiên, và cũng vì trưa nay nó cùng anh trai iu vấu của nó nhịn đói và chỉ ăn qua loa, tạm bợ vài ba cái bánh cho qua bữa mà thôi… Nó vui lắm và cứ cười suốt trên đường đi ( ngưới khác trông vào chắc tưởng con bé này hâm nặng ).

Hai anh em nhà nó hẹn nhau ở dưới bồn hoa trước cổng khách sạn.
Gia Huy long ngóng đứng lên đi vòng vòng quanh cái bùng binh đầy hoa là hoa. Sao lâu quá mà chưa thấy con bé ra nhỉ ?... Nóng lòng chết đi được.
20 phút sau, Gia Huy mới nhìn thấy con nhỏ lót tót từ bên trong chạy ra, mặt mày hớn hở.

- Gia Huy !...

- Này !... Em chạy từ từ thôi, không ngã bây giờ… - Gia Huy đưa tay ra đón nó, khẽ la nhẹ con nhóc – Đã dặn bao nhiêu lần rồi mà không bỏ cái tật hâp tấp ấy được… em thật là…

- Em xin lỗi !... Có chút việc nên em ra hơi trễ một tí… Anh chờ lâu chưa ?... – Con bé vừa thở, vừa hỏi.

- Chưa !... Anh chờ một lúc cũng không sao… Lần sau nhớ đi đứng cho đàng hoàng đấy, nghe chưa ?... – Gia Huy rút chiếc khăn mùi xoa trong túi quần của nó ra, thấm nhẹ mồ hôi trên trán con nhỏ.

- Vâng !... Em biết rồi… - Con bé giành lấy cái khăn, miệng cười toe.

- Đi thôi !... Hôm nay anh đã cơm tối nhà hàng…

- Thích quá !... Anh thật là… bá phát đó !... – Con nhóc nhảy lên, choàng tay qua vai anh nó thân mật như bạn bè.

- Em muốn ăn ở đâu nào ?... – Gia Huy nhẹ nhàng gỡ tay con bé ra. Yến Ly tự nhiên, nhưng nó thì không như thế… Mỗi khi gần gũi quá mức với con nhỏ, nó luôn tự thấy xấu hổ với chính bản thân mình vì có những ý nghĩ khác. Đôi lúc nó cũng tự mâu thuẫn với những tình cảm khó khăn của mình.

- Ăn Cơm Thượng hải đi !... Hay là đến nhà hàng Thịt Nướng Texas… Hay là chúng mình đến nhà hàng NHật ăn Gỏi Cá sống đi… - Con bé bi bô miệng liến thoắng, không để ý thái độ thất thường của anh nó.

- ANH GIA HUY !... – An Kì đột ngột xuất hiện trước mặt cả hai đứa khiến Yến Ly bỗng nhiên thấy cụt hứng.

- Chào cậu !... – An Kì quay qua tươi cười với con bé.

- Chào !... - Yến Ly không giấu được nét mặt không vui.

- Em làm gì ở đây thế ?... – Gia Huy ngạc nhiên.

- Thì… em đén kiếm anh chứ còn làm gì nữa… - An Kì cười toe vui vẻ - Hôm nay mẹ em nói muốn gặp anh đấy !...

- Bác gái cần gặp anh sao ?...

- Hmm… - An Kì gật đầu. Rồi quay sang Yến Ly, nó nói nhanh - Cậu không phiền tớ muợn anh trai cậu tối nay chứ ?...

- Ồ… không… Không có gì !... – Con bé trả lời như một cái mày không hề suy nghĩ. Thật ra nó đang còn ngơ ngác chưa hết bất ngờ.

- Vậy thì tốt quá !... Mình đi th6i nào !... Gia Huy !... – An Kì không chờ thằng nhỏ kịp có phản ứng gì dã nắm tay lôi đi thẳng.

- Nhưng mà… - Gia Huy quay sang em gái nó còn đang đứng như trời trồng – Hôm nay xin lỗi em nhé !... Anh em mình hẹn bữa khác vậy…

- Không sao đâu !... Hai người cứ đi đi !... – Con bé dở cười dở mếu. Vậy là sao ? Kế hoạch cả ngày cho buổi tối nay bị phá hỏng chỉ vì một nguyên nhân lãng xẹt thế này sao ?...

Con nhỏ An Kì đáng giận thiệt !... Đến không đúng lúc tí nào !... Sớm không đến, muộn không đến, lại nhè ngay lúc này mà đến… Tức chết đi được… Đúng là đồ phá đám mà…

…………………………..
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:27 pm

Con bé còn đang đứng lớ ngớ với một tâm trạng tức anh ách trong bụng, thì bỗng giật mình vì một cái đập nhẹ của ai đó vào vai nó.

Con nhỏ giật mình quay lại nhìn.

- Là anh sao ?... Làm tôi sợ quá đi mất… - Yến Ly thở phào khi nhìn ra Nhật Kha

- Em làm gì ở đây ?... Chờ ai à ?... - Thằng bé ngó nó.

- Không có… chỉ là… đang trên đường về nhà… - Con nhóc mỉm cười gượng gạo. Vẫn còn chưa hết bực bội trong lòng.

- Anh cũng đang định về nhà đây… Em chờ anh vào lấy xe nhá !... - Nhật Kha hồ hởi.

Con bé nhìn vào khách sạn rồi quay ra nhìn nó

- Không phải anh vẫn ở trong khách sạn sao ?... – Con bé tròn mắt hỏi.

- Trước đầy đúng là vậy… Kểu từ khi ba anh bệnh đến giờ, anh phải thường xuyên về nhà…

- Ra thế !... Bố anh… ông Chủ Tịch ấy mà… Ông ấy đã khoẻ lại chưa ạ ?...

- Là bệnh tim… Cứ như bệnh giả vờ ấy… Lâu lâu lại làm cho người nhà một phen hú vía… Bây giờ thì cũng tạm ổn rồi… Cảm ơn em đã hỏi thăm ba anh…

- Đừng khách sáo… bạn bè cũng nên thế mà… - Con bé nhoẻn miệng cười.

- Em… chỉ coi anh là bạn thôi sao ?... - Nhật Kha bất ngờ nhìn sâu vào đôi mắt ngây ngô của con nhóc.

- Hmm… - Con nhỏ vô tư nhìn vào mặt nó. – Anh làm sao thế ?...

- À… không… không có gì !... - NHật Kha vội vàng quay đi. Con nhỏ này, nó không có bản năng nhạy cảm của một người phụ nữ hay sao ấy ?!

- NHẬT KHA !...

Cả hai đứa nó cùng quay ra nhìn.

Là Mendy !... Lần này là gì nữa đây ?... Con nhỏ lắc đầu thở dài. Cứ như là có bàn tay ma quỉ sắp đặt hay sao ấy ?... Hay là hôm nay nó bị Sao Quả Tạ chiếu mạng nên thế ?... Nó thầm nghĩ, trước khi bị con nhỏ Mendy này giở trò, cách tốt nhất là rút lui có trật tự có phải hay hơn không ?...

- Chào cậu !... – Mendy giả lả nhìn nó.

- Chào !... – Con bé cũng lạnh lung đáp lời.

- Sao em lại đến nữa ?... - Nhật Kha muốn điên tiết lên với Mendy. Nó quay qua Yến Ly bối rối. Cứ thế này con bé sẽ hiểu lầm nó mất thôi…

- Có chuyện em mới đến chứ bộ… - Mendy phụng phịu.

- Xin lỗi !... – Con bé ngắt ngang câu chuyện của hai đứa – Tôi có công việc bận nên về trước đây… hai người từ từ mà tiếp tục đi nhé…

- Khoan đã… Để anh đưa em về…

- Nhật Kha… chuyện gấp lắm đấy… chúng ta đi nhanh thôi… liên quan đến hợp đồng cho album sắp tới của anh đấy… - Mendy có tình chen vào.

- Không cần đâu !... Tôi về đây !... Chào nhé !... - Yến Ly quay lưng bước nhanh.

- Chào cậu !... – Mendy hả hê nhìn con nhỏ đi khuất. Nó nở nụ cười đầy ranh mãnh, khoái trá… Có thế chứ ! Cũng biết khôn ra nhiều !... Không uổng công nó trưa nay sắp xếp mọi thứ…

……………………………..

Yến Ly vừa đi vừa đá mấy hòn sỏi bện vệ đường. Chán thật ! Định tối nay có một bữa vui vẻ với Gia Huy, vầy mà… Gia Huy đúng là đồ tồi !... Lúc nào cũng nói cho An Kì biết nhất cử nhất động của mình làm gì chứ !?. Không thế thì làm sao cô ta biết mà mò đến đây được ? ( cái này là đổ oan cho Gia Huy à nha. Nó cũng không biết gì mà )

Con bé đứng giữa ngã tư đường. Nó quay qua quay lại nhìn tứ phía chung quanh. Đâu đâu cũng là con đường, nhưng nó biết đi đâu đây ?... Nó cũng chưa muốn về nhà vội… Đằng nào ở nhà cũng chẳng có ai, về đấy sớm thì buồn chết đi được… Làm gì để giết thời gian đây ?... Làm gì bây giờ ?...

Yến Ly đứng ngẩn ngơ trước trạm xe Bus, nó nhìn dòng người đang tấp nập qua lại trước mặt mình… Có ai rãnh rỗi một cách vô vị như nó không nhỉ ?...
Chuông điện thoại của nó reo vang trong túi xách. Con bé cũng không buồn mở máy.

Tiếng chuông điện thoại của nó vẫn tiếp tục reo và dường như không có ý định dừng lại. Đi hết đi ! Ai còn cần người khác gọi chứ ?... Ai có lương tâm còn nhớ đến mà hỏi thăm nó sao ?... Ack…

- Alo… - Con nhỏ hờ hững cầm máy lên.

- …

- Anh Khải Minh … Anh về rồi sao ?... – Con bé mừng rỡ suýt nhảy lên. Hay quá!

- …

- Anh đang ở đâu vậy ?...

- …

- Sao ạ ?... - Yến Ly giật thót mình sau khi nghe cái gì đó trong điện thoại. Con bé quay phắt lại tức thì.

Khải Minh đứng đó, cách nó khoảng chừng chục mét. Con bé mừng đến phát khóc. Cuối cùng cũng còn có người để nó tâm sự và đi chơi cùng. Tuyệt thật ! Con bé chạy ào lại.

- Anh Khải Minh !...

- Chào em !...

- …

………………………………………

Khu biệt thự KANGNAM.

Yến Ly lệt bệt đi lên lầu một cách thờ ờ. Nó không để ý thấy có một người đang ngồi trên Sofa giữa phòng khách. Tối nay Khải Minh đưa nó đi tùm lum chỗ. Thích lắm cơ !... Bây giờ thì nó mệt nhừ rồi…

- Em đi đâu giờ mới về ?...

- Hã ?... – Con bé giật mình quay lại.. Thì ra là anh trai nó – Anh định hù chết em đấy à ?... – Con nhỏ dừng ngay giữa lối cầu thang.

- Em không thấy anh sao ?... – Gia Huy cắc cớ.

- Em xin lỗi !... Em buồn ngủ quá nên không để ý… Anh về lâu chưa ?...

- Em còn biết đường mà hỏi thế sao ?... Em có biết mình là con gái con lứa không mà đi đâu giờ này mới về hả ?... Em nhìn đồng hồ xem là mấy giờ rồi ?

- Chỉ mới hơn 10 giờ tí thôi mà… - Con bé thản nhiên nhìn anh nó.

- Nói thế mà nghe được à ?... Em có biết em làm cho người nhà lo lắng lắm không ?...

- Ai đâu mà lo… Bố mẹ vá các chị đều không có nhà… Anh lại vui vẻ thế kia thì làm gì có chuyện ấy… - Yến Ly nói giọng hờn dỗi.

- Sao em lại nói thế được ?... Chẳng lẽ trong nhà náy chỉ có Bố mẹ và các chị thôi sao ? – Gia Huy nhìn em gái nó bằng ánh mắt giận dữ ( Còn anh nữa chi )

- Em không biết !... Em lên phòng trước đây !... – Con bé dợm bước đi lên.
- Không đựơc !... Anh muốn em nói cho rõ rang xem tối nay em đã đi đâu và làm gì… Anh muốn biết tất cả…
- Anh thật là quá đáng !... Anh còn dám làm thế với em à ?...Lúc anh đi cùng An Kì, em có hỏi là anh đi đâu không ?.... Chính anh đã bỏ em giữa đường mà bây giờ còn la lối em nữa sao ?... - Yến Ly ấm ức hét lên.
- Em đang trách móc anh đấy à ?... Lúc đó là anh tưởng có chuyện gì thật. Sau đó anh đã về nhà ngay chờ em còn gì !... Anh có gọi điện cho em nhưng em đâu có nghe máy…
- Thì cũng tại anh mà ra, anh còn nói gì chứ ?... Từ giờ trở đi, em mong anh đừng quan tâm đên em thái quá như thế nữa… Anh làm em ngộp thở chết đi được…
- Được ! Không quan tâm thì không quan tâm… Anh đây cũng không muốn đâu. Em tự mà lo cho mình tốt vào !...
- Cứ thế đí !... - Yến Ly bỏ chạy nhanh lên lầu. Gia Huy đáng ghét ! Gia Huy xấu xa ! Đã sai rồi mà còn giận dỗi, nạt nộ nó nữa sao ?...
- Yến Ly !... Yến … - Gia Huy thẫn thờ ngồi phịch xuống ghê salon. Định bụng là chỉ hỏi han nó một đôi câu vì sao về trễ thôi. Nhưng không hiểu sao cứ thấy cái mặt ngố ngáo, vô trật tự của con nhóc là nó lại muốn la lên cho con nhỏ chừa bớt cái thói đi chơi lung tung thôi. Nó cũng không ngờ mình lại thốt ra những lời nói vô tình ấy được… Chắc là em gái nó đau lòng lắm. Gì mà không quan tâm nữa chứ ? Làm sao nó không quan tâm đến em gái nó được ?! Yến Ly ! Cho anh xin lỗi nhé ! Chỉ vì lo cho em quá nên anh mới như thế ! Em có hiểu cho anh không ? Đồ ngốc ! Trên đời này, nếu anh không lo cho em thì còn lo cho ai nữa bây giờ ? Sao em lại nghĩ anh bỏ rơi em, không quan tâm đến em ? An Kì có là gì đâu ? Em dang giận anh lắm phải không, Yến Ly ? Lần sau anh sẽ không như thế nữa… Em tha lỗi cho anh nhé, em gái nhỏ !...
………………………………..

- Grừ !!!... Tức quá đi !... Tức quá trời ơi !... – Con bé vào phòng đóng cửa lại rồi rống lên thật to. Đồ Gia Huy cà Chớn, cà chua, cà khịa, cà tìm, cà pháo… Nói chung là toàn bộ dòng họ Cà… Sao lại đối xử với mình như thể mình là kẻ có tội vậy chứ ?... Thật là quá đáng !

Con bé cầm hết gối lên quăng ầm ầm, vèo vèo vào tường như phóng phi tiêu. Chưa hả tức, nó qua luôn phòng anh nó quậy tưng mọi đồ đạc bên ấy. Cho chừa cái thói hay ăn hiếp em gái đi này !... Nó vừa cười vừa hả hê với một bã chiến trường nó bày ra bên phòng anh nó. Đáng cái đời nhá !...

Con bé phủi tay và bỏ về phòng.

Gia Huy cũng từ dưới nhà đi lên. Hai anh em nó khựng lại nhìn nhau trong chốc lát.

- Cho anh xin lỗi !.. – Gia Huy nhỏ nhẹ lên tiếng.

- …

Yến Ly không nói gì, lẳng lặng chụi vào phòng nó.

Sao lại thế ? Nó chủ động xuống nước rồi mà… Con bé ấy nhỏ nhen thật ! Gia Huy nghiêng đầu thắc mắc rồi bỏ nhanh về phòng…

Chúa tôi !...

- Hoàng Yến Ly !... - Từ trong phòng thằng bé vọng ra một tiếng hét kinh hoàng.

Mọi vật trong nhà như sắp nổ tung ra vì thứ âm thanh đáng sợ ấy.

Yến Ly bịt tai nó lại và chụi vào chăn trùm kím đầu.+++ ơi ! Khiếp quá !...

Hôm sau…

Yến Ly liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình, gần 12h trưa rồi, mọi người trong văn phòng nó giờ này chắc là đã đi ăn hết rồi. Con bé chạy như bay ra bến xe Bus, không biết anh trai nó có qua kiếm nó không, tất cả cũng tại cái bà đội trưởng đáng ghét đó mà ra cả. Suốt ngày cứ sai nó chạy chỗ này chỗ nọ, không để cho nó yên dù chỉ là một phút… Làm như kiếp trước nó mắc nợ bà này hay sao ấy ?!... Hôm nay lại sai nó chạy mất mật qua xưởng thực phẩm công nghiệp ở tuốt Samchok lận, đi từ sang sớm mà đến giờ này nó vẫn chưa có mặt ở Seoul nữa… Nó thấy bụng mình đã cồn cào lắm rồi, về tới khách sạn chắc là nó có thể ăn hết một con bò như chơi ấy chứ…
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:28 pm

Con nhỏ ba chân bốn cẳng chạy ào vào khách sạn, suýt nữa đâm sầm vào khách khứa qua lại. Hi vọng là còn kịp, Gia Huy chưa đi đâu cả… hôm qua nó chơi anh nó như vậy, nó cũng cảm thấy áy náy lương tâm lắm chứ… Chẹp ! Nghĩ lại mà nó còn thấy ơn lạnh với cái thứ âm thanh phát ra từ miệng anh nó hơn cả loa có gắn ampli công suất cao nữa… Tối hôm qua nó đã làm cho phòng anh nó biến thành một mớ hỗn độn, nào là bông gòn từ mấy cái gối bắn ra tung toé, nào là đồ đạc vứt tứ lung tung trên nền nhà, nào là quần áo bị quăng tùm lum trên giường… Gia Huy không nổi xung thiên mới là chuyện là đó ! Như nó mà có đứa em gái trời gầm vậy, dám nó đá đít con bé vài cái lắm chứ chẳng chơi. Nghĩ tới nghĩ lui thì đúng là Gia Huy thương nó thật. Con nhỏ quậy phá như vậy mà anh nó vẫn để yên, chỉ la lối cho bõ tức mà thôi… Càng nghĩ nó càng buồn cười. Không hiểu hôm qua ma xui quỉ khiến sao mà nó lại đi làm chuyện điên khùng không giống ai như vậy… Kệ ! Hôm nay biết lỗi rồi thì rang mà xuống nước năn nỉ ỉ ôi anh nó sao cho song yên biển lặng là tốt rồi… Bố mẹ nó cũng sắp về tới, không khéo anh nó mà kể tội nó ra thì gay to…
Nó vừa đứng chờ thang máy, vừa cười tủm tỉm một mình như một con nhỏ ấm đầu. Mọi người đi qua đều nhìn nó bằng ánh mắt hiếu kì. Nó không thèm để ý.

Cửa thang máy mở ra, con bé ngẩng lên nhìn, nó vui vẻ bước vào trong… Gia Huy và An Kì hiện diện trước mặt nó khiến nó không thể không nhìn… Cả hai đang sánh vai từ bên trong thang máy đi ra…

- Chào !... – An Kì lên tiếng trước.

- Chào !... – Ánh mắt Yến Ly khẽ tối lại trong giây phút.

- Em vừa đi đâu về à ?... – Gia Huy hỏi nó.

- Hmm… Thế hai người đang chuẩn bị đi ăn trưa sao ?...

- Yến Ly có đi cùng không ?... – An Kì xởi lởi.

- Phải đấy… anh cũng vừa sang tìm em… chúng ta đi chung đi… - Gia Huy nói.

- Không !... Cảm ơn !... - Yến Ly cúi đầu bước vào trong thang máy – Chúc hai người ngon miệng nhé !...

- Vậy… em muốn ăn gì không, để anh mua về cho !... – Gia Huy quay sang hỏi nhanh nó.

- Không !... Em ăn rồi ! Cảm ơn anh !... - Cửa thang máy cũng vừa khép lại kịp lúc. Yến Ly ngồi phệt xuống luôn trong thang máy. Tự nhiên nó thấy lòng mình buồn vô hạn mà không hiểu nguyên do vì sao…

Con bé lủi thủi đi về phòng làm việc. Kế hoạch ăn trưa cùng anh nó vậy là phá sản hoàn toàn… Nó cũng không còn bụng dạ nào nữa…

Tấm biển văn phòng CEO đập ngay vào mắt con nhỏ. Nó đi lạc qua bên này lúc nào không hay vậy ?... Nó muốn sang tìm Nhật Kha sao ?... Có thật là nó đang muốn như vậy không ? Yến Ly khựng lại, nó chần chừ không muốn dấn bước tiếp nữa… Giữa dãy hành lang sâu hun hút, con bé đứng như kẻ mất hồn mà chẳng có ý định gì rõ rệt…

…………………………

- Nhật Kha à !... Mấy giờ rồi mà anh còn chưa chịu nghỉ vậy ?... Nhân viên của anh cũng đã đi hết cả rồi kìa… - Mendy cất tiếng càu nhàu.

- Em thích thì đi một mình đi… Anh còn bận nhiều việc lắm… - Nhật Kha xoay ghế lại đưa lưng về phía con nhỏ. Thật ra nó không muốn thân thiết quá mức với Mendy… nhưng con bé này cứ dai như đỉa bám ấy… mãi mà không chịu buông tha cho nó. Văn phòng làm việc của nó mà cũng sắp trở thành nơi hẹn hò riêng của hai đứa mất thôi. Ba nó mà thấy cảnh này dám cạo đầu khô nó luôn cho xem. Ack…

- Vậy… anh tưởng em rãnh rỗi lắm sao mà chạy từ phim trường sang đây để rủ anh đi ăn trưa cùng chứ ?... Anh quá đáng vừa thôi !...

- Anh đâu có bảo em làm thế… Nếu em thấy oan uổng quá thì về đi… Anh không tiễn…

- Anh… - Mendy tức nghẹn họng nhìn Nhật Kha như muốn ăn tươi nuốt sống thằng bé. Chưa có ai dám đối xử vơi Mendy này như thế cả. Được rồi ! Anh khá lắm !...

- Sao ?... Em vẫn còn chưa đi nữa ư ?... Em thật là phiền quá đấy!... - Nhật Kha xoay ghế lại ngó nó – Hay là em chờ anh gọi tài xế đưa em về nữa đây ?

- Anh đi chết đi, đồ tồi !... – Mendy bực dọc đứng lên chạy ào ra cửa. – Tôi mà còn tới đây kiếm anh thì tôi không phải là Lâm Bảo Liên nữa…

- Tạm biệt em… đi từ từ kẻo ngã đấy !... - Nhật Kha vẫy vẫy tay như giễu cợt con nhỏ.

- Ôist… - Mendy tức tối đóng mạnh cửa cái Rầm sau lưng nó…



Bóng dáng quen thuộc của Yến Ly giữa hành lang làm con nhỏ trô mắt ra nhìn. Mendy không hiểu vì sao con nhóc lại đứng chình ình bât động như thế ngay lối đi của mọi người. Nó đang suy nghĩ gì sao ?... Mendy liếc nhanh vào phòng của Nhật Kha… Hay là…

Con bé cũng chưa nhìn thấy nó. Mendy vội vàng quay lại tức thì…



Nhật Kha ngẩng lên nhìn khi nghe tiếng cửa mở.

- Lại là em sao ? Em chưa đi về à ?...

- Vâng… em muốn nói với anh một chuyện… được không ?... – Mendy bối rối.
Tìm cớ gì bây giờ ?... Vừa nói nó vừa nhìn ra cửa canh chừng.

- Nào !... Nói nhanh đi, anh đang bận lắm... - Nhật Kha ngừng viết quay ra nó.

- À… Chuyện là… chuyện là… - Con nhỏ ấp úng. Nó tinh mắt nhận ra hình như Yến Ly đang đi về phia hai dứa.

- Ôi !... – Mendy bỗng dưng ngã lăn quay ra sàn nhà.

- O… oh… Mendy… em làm sao thế ?... - Nhật Kha quính quáng vội đứng lên chạy ngay lại bên con nhỏ. Nó nhanh tay đở con bé lên.

- Em làm sao thế, Mendy ?... – Thằng bé xanh mặt có vẻ hốt hoàng thật sự.
Tốt !... Đóng phim là nghề cùa nó mà… Diễn cứ như thật vậy… Trông Nhật Kha đang chết khiếp kìa… Vui thật !... Sáp có trò hay cho anh rồi đấy, Nhật Kha ạ !

Mendy hé hé mắt liếc nhìn ra phía cánh cửa.

- Nhật Kha !... Anh !... - Yến Ly đẩy nhẹ cửa bước vào.

Một cảnh tượng khá tình tứ hiện ra ngay trước mắt con bé khiến nó ngượng ngùng vội quay nhanh mặt đi. Mendy đang nằm gọn trong lòng Nhật Kha rất chi là tình cảm.

Nhật Kha giật mình ngẩng lên. Yến Ly đứng đó khiến nó bủn rủn hết cả tay chân. Sao lại đến vào lúc này chứ ? Làm sao đây ?... Trời ạ !... Đã rắc rối càng rắc rắc rối to hơn… Chuyện của nó với Mendy, Yến Ly luôn hiểu lầm… bây giờ còn thêm hoàn cảnh này nữa thì thật là… Ôi ! Chết mất thôi !...
Nhật Kha nhăn mặt nhìn Yến Ly thở dài.

- Xin lỗi !... Tôi không biết hai người đang ở đây nên… tôi đi ngay đây… - Con bé xoay lưng bước nhanh ra cửa.

- Khoan đã… Yến Ly… - Nhật Kha quính quáng định đứng lên, lại mắc kẹt con bé Mendy trong tay không thể đi được… Nó buông mình xuống ngồi thẫn thờ…
Yến Ly chạy nhanh ra ngoài mà còn nghe tim mình đập bình bịch. Nó thấy hai má mình nóng ran lên. Chắc tại vừa coi “ phim “ tình cảm xong nên tự nhiên nó mắc cỡ đây mà… Con bé tự cốc vào đầu mình mấy cái… Ngu thật ! Sao bỗng dưng khi không lại rãnh rỗi mò sang phòng làm việc của Nhật Kha làm gì vậy không biết ? Có hứng bất tử với anh ta sao ? Bây giờ thì bẽ mặt mi rồi nhé ! Yến Ly lặng lẽ chui về phòng làm việc của mình lại…

………………………………

- Đội trưởng… đội trưởng… - Một cô nàng hấp tấp chạy bổ nhào vào phòng la chí choé.

- Chuyện gì vậy ?... – Joan cau mặt nhìn nó.

- Em vừa ra ngoài uống nuớc thì nhìn thấy anh ấy… anh ấy… đến rồi kìa… - Cô nàng vừa thở, vừa nói.

- Ai cơ ?...

- Thì anh chàng đẹp trai hôm ấy… Anh ta đang đi về phía văn phòng mình…

- Thật sao ?... – Joan vội vàng chỉnh sửa lại trang phục và lôi ra một cái gương ngắm ngiá. – Em trông chị được chứ ?...

- Đẹp lắm rồi ạ !... – Cô nàng đưa một ngón tay lên. Number one !

Gia Huy hồi hộp đẩy nhẹ cửa phòng bước vào. Không hiểu sao cứ mỗi lần đên gặp em nó là nó lại thấy trong lòng mình có cảm giác gì đó lâng lâng rất khó tả.

Thằng bé liếc nhanh xúông chỗ bàn Yến Ly đang ngồi trước. Con bé đang rất chăm chỉ, cắm cúi vào công việc nên hình như không trông thấy nó. Con nhỏ thậm chí còn không hề nhận ra là anh nó đang có mặt ở đây nữa…

- Xin chào !... – Gia Huy chậm rãi đi về phía Joan. – Tôi là nhân viên phòng Marketing… tôi đến lấy bảng báo giá và một số hoá đơn như đã báo trước sang nay…

- Vâng !... – Joan mỉm cười duyên dáng. - Mời anh ngồi !... Anh đợi tôi một lát…

- Cảm ơn cô !... – Gia Huy nhếch miệng cười lịch sự. Ack ! Nụ cười giết chết một con tim…

Trong lúc chờ Joan soạn ra văn bản và giấy tờ cần thiết, Gia Huy không ngừng líêc về chỗ con bé đang ngồi… Thằng nhỏ nhớ lại chuyện buổi trưa An Kì hẹn nó đi ăn mà thấy ái ngại… Không phải là nó không đến rủ con nhóc đi cùng, nhưng con nhỏ biến đi đâu mất tiêu, gọi điện thoại cũng không được… nên nó đành đi một mình vậy. Ai ngờ lúc xuống đến tiền sảnh thì con nhóc lại về tới. Lúc ấy có rủ con bé cũng không thèm đi là phải rồi. Nhìn vào khi ấy ai còn thấy thành ý của nó đâu ! Chắc là con bé nghĩ nó mời chiếu lệ lấy có cho vui. Cứ trông vào khuôn mặt lạnh lung, không thèm biểu lộ gì khi ấy của con bé thì biết. Rõ rang nó có ý, anh hẹn hò thì can gì đến em, có em gái cùng làm cũng chẳng thèm hỏi han, ngó ngàng gì đến, chỉ suốt ngày biết đến có mỗi bạn gái thôi…

- Đây ạ… Thưa anh !... - Tiếng nói của Joan làm Gia Huy trở về với thực tại không suy nghĩ vẩn vơ, lung tung nữa…

- Vâng… Cảm ơn cô… - Gia Huy đứng lên lịch sự chào.

Từ lúc bước chân vào văn phòng đến giờ, Gia Huy vẫn chưa nhìn thấy Yến LY ngẩng đầu lên để nó nháy mắt ra hiệu với con nhỏ dù chỉ một cái. Con bé này ! Làm gì mà chăm chỉ thế ? Làm cách nào cho nó ngó thấy cái bản mặt mình bây giờ đây ?...

Thằng bé nhìn quanh một lượt, thấy ai lo việc nấy, không có vẻ gì chú ý đến sự hiện diện của nó nơi đây… Nó đánh bạo bước xuống chỗ dãy bàn cuối nơi con nhóc đang ngồi.

Cộc… Cộc… Cộc… - Gia Huy gõ nhẹ vào bàn con nhóc mấy cái.

Con bé giật mình lúc bấy giờ mới ngóc đầu lên. Ánh mắt con nhỏ mở to nhìn nó như thể Quái vật ngoài hành tinh xuất hiện…

- Anh làm gì thế ?... Đi mau đi !... – Con bé thì thầm và nhay mắt ra hiệu cho anh nó “ biến “ đi.
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:28 pm

- Hmm… Hmm… Anh chờ em ở lối cầu thang bộ… Em ra ngay nhé… - Thằng nhỏ nói xong rồi chắp tay ra sau, mặt mày tỉnh rụi như không có chuyện gì và rút êm ra ngoài.

- Gia Huy… - Con bé gọi nhỏ, nhưng Gia Huy chẳng có vẻ gì là nghe thấy cả. Nó vẫn boong boong đi thẳng

Không còn cách nào khác, con bé đành thu xếp nhanh mớ giấy tờ ngổn ngang trước mặt rồi ra chỗ hẹn gặp anh nó…

….

- Chị nhìn thấy gì không ?... Hình như anh chàng ấy quen con nhỏ đó chị ạ !... – Cô bạn ngồi cạnh Joan to nhỏ.

- Sao lại thế nhỉ ?... Quen nhau khi nào ?... Anh ta vừa mới vào làm mà… - Joan tỏ vẻ bực tức.

- Thì… cô ta cũng mới vào làm đó thôi… Chị quên rồi à ?... – C6o bạn Joan nhanh miệng.

- Vậy là…. - Cả hai chợt giật mình quay qua nhìn nhau một lúc rồi la lên- Không phải thế chứ !?... Hai người ấy có khi nào cùng rủ nhau vào làm không ?...

- Để em đi xem thử xem !...

- Cẩn thận kẻo người ta nhìn thấy đó… - Joan dặn với theo.

- Em biết rồi… chị yên tâm…

………………………

Yến Ly khoanh tay trước ngực đi về phía Gia Huy. Thằng bé đang đứng chờ nó ở lối cần thang không một bong người ra vào.

- Hmm… Hmm… - Con bé khẽ tằng hắng mấy tiếng

Gia Huy vui mừng quay ra khi nhìn thấy con bé.

- Lúc nãy anh vào em không thấy anh sao ?... – Gia Huy mở đầu trước. Nó đang cô cười thật tươi ( có ý nịnh nọt đây mà… ).

- Không… em không nhìn thấy… Có gì anh nói nhanh đi… ! Em bận!... – Con hỏ lạnh lung không thèm nhìn mặt nó dù chỉ một cái.

- Em đang giận anh phải không ?... – Thằng bé ngó nghiêng ngó ngửa mặt con nhỏ có ý chọc cho nó cười… nhưng con bé cứ trơ ra như một khúc gỗ vậy. Đã thế còn nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu.

- Anh tìm gặp em chỉ để nói chuyện phiếm thế này thôi à ?... Nếu không có gì khác thì em vào đây…

- Khoan đã… Chiều nay anh em mình cùng đi ăn tối nhé…

- Không được đâu !... Hôm nay có thể em làm trễ đấy… Đừng đợi em…

- Yến Ly à…

- Em đi đây !...

Con bé nhẹ nhàng quay lưng bước đi thẳng mà chẳng nói thêm một lời nào.
Gia Huy ngơ ngẩn nhìn theo bóng em gái nó cho đến khi khuất hẳn. Tại sao lại như vậy ? Rốt cục giữa hai đứa nó đang tồn tại vấn đề gì ? Sao nó và con bé cứ hay gây gỗ, cải vã, không thèm nhìn mặt nhau chỉ toàn vì những chuyện không đâu. Chẳng lẽ đi ăn với An Kì lại đắc tội với Yến Ly đến thế sao ? Con nhỏ giận nó vì cái chuyện cỏn con, vô lí này à ? … Sao lại thế được ?... Nó cũng đang tự ngẫm lại chính bản thân mình. Đúng là nó cũng hay như thế này với con bé đấy thôi.

Gia Huy chậm rãi bước về phòng làm việc của nó.



Yến Ly ra khỏi chỗ gặp với anh nó mà đem theo cả một tâm trạng vô cùng khó tả hơn cả mấy ngày qua. Nó không biết mình đang nên vui hay nên buồn nữa. Gia Huy có vẻ quan tâm rất nhiều đến những suy nghĩ và cảm nhận của nó… Những chuyện làm nó không thích. Gia Huy đều tinh ý nhận ra hết và luôn tìm cách làm hoà và nhận lỗi với nó trước… Nhưng tại sao nó không hề thấy vui tí nào. Trái lại nó càng cảm thấy khó chịu hơn. Cứ như đang mắc nợ anh nó điều gì vậy. Con bé có cảm tưởng như mình đang là gánh nặng tình cảm của anh nó , làm cho anh nó không thể thoải mái, tự do mỗi khi anh nó muốn gặp người mà anh nó cần gặp. Con bé có cảm giác như Gia Huy đang dè chừng thái dộ của mính… Nó vô cùng buồn bực với ý nhgĩ ấy cứ lởn vởn trong đầu mình..

………………………………….

6 giờ chiều.

Vừa nhác thấy bóng dáng Yến Ly từ trong văn phòng bước ra, Nhật Kha vội vã chạy theo ngay sau lưng con nhỏ… Nắm lấy bàn tay mịn màng xinh xắn của con bé, Nhật Kha lôi tuột con nhỏ vào một góc khuất vắng vẻ để nói chuyện.

Yến Ly sau một hồi định thần lại vì quá bất ngờ. Con bé mới nhìn thẳng vào mặt thằng bé la lên.

- Anh điên rồi à ?... Muốn hù chết người ta sao ?... Anh đang làm cái quái gì vậy ?...

- Anh có chuyện muốn nói với em… Em phải nghe anh nói…

- Nhưng có cần phải lén la lén lút như ăn trộm thế này không ?...

- Anh cũng muốn đường hoàng nói với em… nhưng là dịp nào đây ?... Em không cho anh dù chỉ một lần cơ hội hẹn em ra ngoài thì anh biết làm sao đây ?...

- Anh càng nói tôi càng chẳng hiểu gì cả…

- Chằng lẽ… đến lúc này em vẫn chưa hiểu lòng anh sao ?... Chẳng lẽ bao lâu nay ở bên nhau… em không hề có cảm giác gì với anh sao ?... Chẳng lẽ… phải cần anh nói ra tất cả em mới chịu hiểu cho lòng anh ư ?... - Nhật Kha bất thình lình nắm lấy đôi bàn tay con bé rồi giữ chặt lấy không chịu buông.

- Anh… anh làm gì vậy ?... Anh và Mendy… chẳng phải hai người… ?... - Yến Ly đột ngột quá nên đâm ra lung túng… Con nhỏ lắp bắp không thành lời.

- Em đừng hiểu lầm… Chuyện lúc trưa giữa anh và Mendy không như em nghĩ đâu… - Nhật Kha xiết chặt hơn đôi bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của con bé trong tay mình.

- Anh… anh buông tay tôi ra rồi hẵng nói… Tôi không hiểu lầm gì hai người đâu mà… - Con bé cố rụt tay nó về nhưng xem ra vô vọng.

…………………..

Gia Huy vừa hoàn tất xong công việc là nó lật đật chạy ngay sang phòng Kinh Doanh tìm Yến Ly. Nếu con nhỏ bận rộn thật thì nó sẽ giúp con bé một tay. Sau đó hai anh em nó sẽ cùng nhau dung cơm tối… và cùng nhau về nhà.. Dù gì nó cũng nợ con bé một bữa tối mà… Chỉ nghĩ đến dó thôi nó cũng thấy hạnh phúc và vui sướng lắm rồi… Điều đó khiến bước chân của nó nhanh hơn và nhẹ hơn. Nó có cảm tưởng như mình đang bay đến chỗ Yến Ly thì đúng hơn.

……………………

Nụ cười trên môi Gia Huy chưa kịp nở ra đã vụt tắt ngấm nhanh chóng. Nó nhìn thấy cái bóng dáng quen thuộc của con bé ở cuối hành lang, bên khung cửa sổ, với mái tóc đang bay lất phất đẹp mê hồn… Thằng bé hồ hởi chạy ngay lại gần con nhóc hơn, nhưng nó cũng kịp nhìn ra sự xuất hiện của một người nữa bên cạnh Yến Ly. Nó nấp vội vào một bức tường gần chỗ hai đứa đang “ tâm tình “ … Cũng vừa vặn nghe hết câu chuyện “ tình cảm “ lãng mạn mà Nhật Kha đang bày tỏ cùng Yến Ly.

Tức giận và đau khổ. Đó là cảm giác đột ngột len lỏi vào lòng nó lúc này. Thằng nhỏ cắm đầu chạy ra ngoài như một thằng điên, không định hướng. Cảm giác lúc này cúa nó vô cùng hoảng hốt và lo sợ, như sắp đánh mất một báu vật vô giá nhất trong đời mình. Nó cảm nhận được Nhật Kha đang từ từ cướp mất đứa em gái iu quí ra khỏi vòng tay nó… Nhưng tại sao Yến Ly có bạn trai nó lại phản ứng mãnh liệt như vậy ?... Phải chăng nó nên bắt đầu tập làm quen dần với chuyện Yến Ly không chỉ là em gái nó nữa, mà còn có thể là người trong mộng của bất kì chàng trai nào khác ? Yến Ly có thể rời xa nó, rời xa gia đình bất cứ khi nào… Cái cảm giác đó thật kinh khủng mà nó chưa thể nào thích ứng ngay được. Không được gặp mặt em gái nó thướng xuyên nữa ư ? Nó chưa bao giờ nghĩ đến có ngày lại như thế ?... Có lẽ thời gian hai anh em nó ở bên nhau quá ngắn ngủi chăng ?... Có lẽ… hai anh em nó gặp nhau cũng quá muộn màng rồi chăng ?... Tại sao từ trước đến nay nó chưa khi nào nghĩ đến chuyện này ?... Chúng nó là một gia đình. Nhưng gia đình cũng không thể sống bên nhau trọn đời được mà. Rồi nó sẽ có vợ, em gái nó cũng sẽ có chồng… Tại sao nó không nghĩ đến chuyện này sớm hơn ?... Bao lâu nay, trong đầu nó có lẽ quá đơn giản với ý nghĩ, tìm ra được em gái bị thất lạc từ khi còn rất nhỏ rồi, thì chúng nó sẽ sống bù khoảng thời gian hạnh phúc với nhau thật êm đềm, thật đầm ấm… Bây giờ nó như hoàn toàn bừng tỉnh hẳn sau khi nghe câu chuyện của hai đứa khi nãy…

Thằng bé thẫn thờ ngồi xuống bệt xuống lối cầu thang không một bóng người và thở dốc. Nó cảm thấy trái tim mình đang rất đau, như có ai đó đang bóp nghẹn lấy vậy… Nó muốn khóc nhưng lại không thể ! Tất cả rồi sẽ ra sao đây ? Nó lo lắng, nó bất an, nó buồn bã… Chừng đó cảm xúc đủ làm nó không còn hơi sức nào nữa… Nó nên làm gì lúc này cho đúng đây ?...

……………………….
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:29 pm

- Yến Ly !... Nghe anh nói đã… Em đừng đi như thế… - Nhật Kha quính quáng chạy theo con bé.

- Không !... Tôi không có gì để nói với anh cả… - Yến Ly bỏ chạy thật nhanh. Nó đang trốn tránh lời tỉnh tò của Nhật Kha chăng ?.

- Em dừng lại đi !... Tại sao em lại không thể chấp nhận anh ?... Anh muốn biết lí do !... - Nhật Kha kéo con nhóc đứng lại.

- Tôi đã nói rồi… tôi không muốn nghe anh nói nhảm nữa… - Yến Ly đưa tay lên bịt lấy tai mình lại.

- Em sợ cái gì sao ?... Em sợ đối diện với sự thật sao ?... - Nhật Kha nâng cằm con nhóc lên – Nhìn vào mắt anh đây này !...

- Anh làm ơn thôi đí… Tôi không thích thế này… - Yến Ly lại nhìn xuống nền nhà. Nó đang đếm gạch thì phải ?!...

- Em nói cho anh biết nguyên do đi !... Em không thích anh vì cái gì ?... Em có thể nói ra… anh sẽ cố gằng sữa chữa cho vừa lòng em mà… - Nhật Kha nhìn xoáy vào đôi mắt đang mất hồn vì hoảng của nó.

- Không thích mà… Anh đừng ép tôi nói… - Yến Ly bướng bỉnh không một nguyên cớ khíên Nhật Kha muốn điên lên.

- Hay là… em thích người khác mất rồi !... - Nhật Kha nghi ngờ.

- Sao cơ ?... – Con bé giật mình ngẩng lên nhìn nó. Dường như là đoán đúng tâm trạng của con nhỏ rồi thì phải ?!... Nhưng người đó là ai chính bản thân nó cũng không rõ….

- Thế nào ?... Anh nói đúng rồi phải không ?... Thằng đó là ai ?... - Nhật Kha nổi máu ghen vô cớ. Ánh mắt nó đỏ ngầu lên trông thật đáng sợ.

- Tôi không biết gì cả… - Con bé lắc đầu nguầy ngậy. – Đừng hỏi tôi nữa…. Anh đi đi ! Tôi không muốn nói chuyện này nữa đâu…

- Anh hỏi anh ta là ai ?... Hắn hơn gì anh chứ ?... Em nói nghe xem nào !... - Nhật Kha lay mạnh vai con nhỏ.

- Không có !... Không có mà… - Con bé sợ sệt nhìn Nhật Kha. Chưa bao giờ nó thấy thằng bé giống như lúc này.

- Là anh ta… Hoàng Gia Huy, đúng không ?...

- Không phải !... - Con bé lùi ra sau một bước.

- YẾN LY !... - Một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai hai đứa. Cả hai cùng xoay ra nhìn.

- Anh Khải Minh !... – Con bé mừng rỡ. May quá ! Anh ấy đến thật vừa hay, Nó đang không cách gì thoát ra khỏi Nhật Kha.

- Anh ta là ai ?... - Nhật Kha nhìn Khải Minh bằng ánh mắt chẳng chút thiện cảm.

- Anh ấy là bạn tôi !... Tên là Khải Minh !...

- Chào anh !...


- … - Nhật Kha im lặng không nói tiếng nào. Thật bất lịch sự quá đỗi, Nó quay sang Yến Ly – Là anh ta, đúng không?...

- Anh… thật là quá lắm rồi đó… - Con bé tức giận nhìn lại thằng nhỏ bằng đôi mắt toẻ lửa.

- Em nói đí !... Có đúng người ấy là anh ta không ?...

- Anh nghĩ gì thì tuỳ anh… tôi không muốn nói chuyện với anh nữa… Chúng ta đi nào, anh Khải Minh !... - Yến Ly nắm tay Khải Minh kéo đi trong bộ dạng sững sờ của Nhật Kha.

- Yến Ly !... – Nó gọi với theo trong niềm tuyệt vọng.

Con bé và anh chàng lạ hoắc đó đã khuất dạng cuối hành lang tự lúc nào.
Khải Minh hết quay qua nhìn Nhật Kha lại nhìn Yến Ly. Anh đang vô cùng thắc mắc và không hiểu họ đang nói gì, nhưng lại không tiện hỏi ra. Trông Yến Ly đang nhíu mày lại thế kia, chăc là khó chịu và bực mình lắm…
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:29 pm

Dưới hành lang tiền sảnh, bên máy bán nước tự động.

Khải Minh hiền lành mỉm cười nhìn Yến Ly, cô bé đang cho đồng xu vào máy, lấy ra hail on Cà fê đá. Không hiểu sao mỗi lần gặp Yến Ly anh đều cảm thấy mình rất vui. Cảm giác như đang ở cạnh người thân thiết nhất đời mình vậy.
Yến Ly chìa ^^ nước ra trước mặt Khải Minh rồi ngồi xuống bên cạnh anh.

- Chắc là… anh ngạc nhiên lắm nhỉ ?... – Con nhóc vừa nhấp một ngụm nước, vừa nói.

- Anh không biết là chuyện gì… Nhưng anh sẽ không hỏi nếu như em không muốn nói… - Khải Minh quay qua con bé mỉm cười.

- Có lẽ… anh cũng không cần để ý… Chỉ là… chuyện nhỏ thôi mà…

- Thật không ?... Em ổ chứ ?...

- Hmm… Anh đến thế này làm em rất vui.

- Vậy sao ?... Nếu như vậy… ngày nào anh cũng sẽ đến đây cho em chán chê anh luôn mới thôi…

- H… ey… chắc chắn sẽ không có chuyện ấy đâu mà… Em mừng còn không kịp nữa là… - Con bé toét miệng cười thật tươi.

- Là em nói đó nhá…

- Hmm… Sự thật vốn là như vậy mà…

- À, tối nay em rãnh không ?... Mẹ anh nhớ em lắm đấy, bà cứ hỏi anh suốt… Bà bảo mời em tối nay tới nhà ăn cơm…

- Tuyệt quá !... – Con bé thích chí reo lên. Nhưng sực nhớ ra chuyện của mình, con bé xị mặt xuống tức thì. – Có lẽ… tối nay không được… Em bận mất tiêu rồi… em có việc phải làm… em rất tiếc…

- Không sao !... Tại anh làm phiền em không đúng lúc thôi…

- Lần sau nhất định em sẽ rãnh mà…

- Được rồi !... Vậy không làm mất thời gian của em nữa… Anh đi đây ! - Khải Minh đứng lên.

- Tạm biệt !...

- Tạm biệt !...

……………………………….

Yến Ly uể oải vươn vai vặn mình mấy cái rồi che miệng ngáp dài. Cái bà đội trưởng đáng ghét ấy thật biềt cách hành hạ người ta đây mà… Cả văn phòng giờ này chỉ còn mỗi mình nó là ì à ì ạch với bao nhiêu là công việc. Thế có đau đầu không chứ ?... Đúng là bóc lột sức lao động của người khác không thương tiếc thật !...

Nó ngước nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường trước mặt. Đã gần 9h tối rồi sao ? Có lẽ cũng nên gọi điện thoại về nhà báo cho Gia Huy biết một tiếng để anh nó không phải mất công lo lắng cho nó.

Tiếng chuông điện thoại đổ một hồi lâu nhưng không có ai bắt máy. Chẳng lẽ anh nó cũng không có ở nhà sao ? Con bé gọi lại một lần nữa…

Lần này là cô giúp việc bắt máy… Sauk hi dặn dò cô ấy xong, nó chậm rãi trở lại bàn làm việc của mình…

Còn hơn 20 ngày nữa mới chấm dứt kì nghỉ đông dài hạn ở trường nó. Trời ơi ! Cứ tưởng được nghỉ ngơi sẽ được đi đây đi đó chơi sung sướng lắm, không ngờ lại chon vùi thời gian vào cái mớ giấy tờ chết tiệt này… Rõ khổ !... Con nhóc dựa ngửa người ra sau ghế, suy nghĩ mông lung… Cái số của nó hình như chưa bao giờ biết đến hai từ “ thảnh thơi “ là gì thì phải ?! Ngày xưa không có cha cũng khổ, bây giờ có cha, lại còn thêm bao nhiêu là anh và chị nữa… nhưng sao nó vẫn thấy mình lẻ loi, cô độc thế này ?... Nó chán nản úp mặt lên bàn rầu rĩ. Cũng không biết giờ này Gia Huy đi đâu mà không có nhà… Anh nó có vẻ nhàn nhã, sung sướng quá… Chả bù cho nó !...

Yến Ly lại cầm bút lên, cố gắng hoàn tất nốt công việc còn dang dở của ngày hôm nay… bỗng dưng nó thấy mắt mình hoa lên, những dòng chữ cùng những con số cứ nhoẻ dần, nhoè dần trong mắt nó rồi tối sầm lại… Nó không thấy gì ngoài một màu đen đang bao trùm chung quanh mình… Hoảng hốt ! Nó buông cây viết xuống rồi đứng lên chạy ào vào nhà vệ sinh… Mọi thứ trong mắt nó cứ nhập nhoà và nhảy múa lộn xộn…

Nó vốc nước liên tục tấp vào mặt mình cho tỉnh hẳn ra… Con bé nhìn vào gương thật lâu… Hình như cặp mắt nó đang sưng lên và rất đỏ thì phải ?!... Chắc là do quá buồn ngủ và mệt mỏi thôi mà… Lát nữa phải về ngủ một giấc thật say và thật sâu dể lấy lại sức mới được…

Con bé bước loạng choạng ra khỏi nhà vệ sinh cứ như một kẻ đang say rượu vậy. Nó trở lại phòng làm việc của mình…

…………………………………..

Yến Ly vừa bước qua cửa phòng khách đã thấy Gia Huy ngồi đó, trên ghế salon tự bao giờ. Thằng bé không nhìn nó mà cất giọng lạnh lung hỏi.

- Đi đâu giờ mới về ?...

- Em làm việc mà… - Con nhóc nhún vai sợ sệt vẻ mặt lạn băng của anh nó. Nò thật thà – Dĩ nhiên là em vừa ở khách sạn về rồi ạ !...

- Dạo này em cũng biết nói dối nữa à ?... – Gia Huy không tin. Thằng nhỏ nhớ lại việc gặp gỡ lúc chiều của con bé với Nhật Kha…

- Anh nói gì em không hiểu ?... - Yến Ly ngơ ngác hỏi lại.

Gia Huy thản nhiên đứng lên và đi lên lầu.

- Không muốn nói cũng chẳng sao… Anh không cần quan tâm nữa.. Muốn làm gì… tuỳ em…

-Anh à… - Yến Ly ngẩn người nhìn anh nó. Sao Gia Huy lại tỏ thái độ như thế ? Con bé lịch bịch chạy theo thằng nhóc lên phòng.

- Anh có chuyện gì không hài lòng với em sao ?...

Cả hai dừng lại trước cửa phòng Gia Huy.

- Không có… Anh đi ngủ đây !...

- Nhưng sao anh lại thế ?... - Yến Ly nắm tay Gia Huy kéo lại – Anh dang biểu hiện như vậy mà… Cứ như em đang gây ra tội gì lớn lắm không bắng ?...

- Em thấy thế thật sao ?... – Thằng bé tỉnh bơ quay qua nhìn con nhóc

- Hmm… là thế mà…

- Anh lại chẳng có gì để nói… Em về phòng mình đi !...

Cánh cửa khép lại ngay trước mặt con bé. Nó tức tối trở về phòng mình. Rõ ràng là đang có chuyện gì với anh nó mà… Thật là ! Đang mệt mỏi muốn chết lên được vì công việc ngổn ngang ở Khách sạn, về nhà lại thấy anh mình tỏ thái độ như vậy nữa… Cũng không biết là chuyện gì… Cứ suy đoán lung tung thế này có ngày nó điên lên mất… Mệt quá đi ! Không thèm nhìn thì không thèm nhìn. Có gi ghê ghớm lắm đâu !... Ai sợ ai nào !?...

Về phòng ngủ trước cái đã…

Khoác vội cái manto màu hồng phấn lên mình, Yến LY chạy vợi xuống nhà, vơ lấy miếng Sandwich cô giúp việc chuẩn bị sẵn trên bàn cho nó, xỏ nhanh đôi giày vào chân, con bé cắm đầu chạy ào ra khỏi nhà ! Hôm nay thế là toi ! Cái bà đội trưởng ấy thể nào cũng lôi nó ra một góc “ tẩy não “ nó tơi bờ vì cái tội sáng nay dám đi làm trễ cho xem.

Gia Huy ác thật !... Cũng không thèm gọi mình dậy đi làm cùng nữa… Mà khoan đã… Anh nó làm sao vậy nhỉ ? Cứ như đang tránh mặt nó không bằng !... Mặc kệ ! Ra bến xe Bus trước đã…

……………………………………

Khách sạn VICTORY.

Yến Ly đứng chờ thang máy dưới tiền sảnh một cách sốt ruột. Không biết nó chạy bao nhiêu giây một tầng mà lâu thế ?... Nghe nói thang máy bên Nhật chỉ mất có 20 giây là đã phi tuốt tới tầng 100 rồi… Ack !... Cái thang máy này có phải ở thời kì đồ đá không nhỉ !?...

- Chào em !... - Nhật Kha đã đứng bên cạnh nó tự lúc nào.

- Chào anh !... – Con bé bối rối không dám nhìn vào thằng nhỏ. Nó thực sự không biết nên xử sự ra sao sau sự việc ngày hôm qua.

- Em ra canteen với anh một lát…

- Nhưng em đã trễ giờ làm rồi… - Yến Ly liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình.

- Anh chỉ xin em 5 phút thôi mà… - Nhật Kha khẩn khoản.

- Thôi được rồi !... – Con bé đành miễn cưỡng gật đầu trước vẻ mặt chân thành của thằng bé.

…………………………………..
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:29 pm

Ở canteen Khách sạn dưới tầng hầm.

- Cho anh xin lỗi em về chuyện hôm qua nhé !... - Nhật Kha bắt đầu trước.

- Không sao !... Cũng không có gì mà… - Yến Ly mỉm cười nhẹ nhàng.

- Anh biết anh không nên đường đột như thế làm em hoàng…

- Chỉ là… hơi bất ngờ chút xíu thôi. – Con bé đưa li nước lên miệng. Tránh cái nhìn mà con nhỏ cho là bất thường của Nhật Kha.

- Anh sắp đi ra nước ngoài công tác rồi… Khoảng hơn 1 tuần nữa anh về… Trong thời gian này, anh hì vọng em sẽ suy nghĩ lại chuyện mà anh đã nói với em tối qua… - Nó nhìn con bé bằng đôi mắt đa tình, lâu thật là lâu…

- Em tưởng là chúng ta không nói đên chuyện ấy nữa… - Yến Ly đỏ bừng mặt quay đi – Anh đi công tác ở đâu vậy ?... – Con bé đánh trống lãng.

- Là Nhật Bản… Em muốn anh mua quà gì cho em khi về nào ?... - Nhật Kha trìu mến ngó con nhóc.

- Không cần đâu !... Anh đi công tác tốt là được rồi !... – Con bé lắc đầu - Nếu không còn gì em lến trước đây… - Nó dợm bước đứng lên.

- Yến Ly !... - Nhật Kha ngập ngừng.

- Vâng !?... - Yến Ly khựng lại.

- Anh rất mong em hãy suy nghĩ kĩ lại chuyện ấy một lần nữa… Anh không muốn c3 hai chúng ta sẽ phải hối tiếc… Khi anh về, anh muốn được nghe câu trả lời từ chính miệng em… - Ánh mắt Nhật Kha thiết tha nhìn nó trông đến tội.

Nhưng Yến Ly cũng không thể làm gì khác để giúp thằng bé được. Thật lòng nó không có chút tình cảm gi ngoài tình bạn dành cho Nhật Kha cả.
Con bé im lặng nhìn nó. Cũng không biết nói gì.

Nhật Kha từ từ đứng lên.

- Anh sẽ không từ bỏ hi vọng đâu… - Thằng bé kiên quyết khẳng định lập trường của mình.

Cả hai đứa lặng lẽ đi bên nhau. Không khí trở nên ngột ngạt cho cả hai. Mỗi đứa đều đeo đuổi ý nghĩ riêng của mình, không ai giống ai. Nhưng ch8ác chắn có một điều chúng cùng suy nghĩ giống nhau, đó là giá như Nhật Kha chưa bao giờ như thế này. Có lẽ chúng nó sẽ không nguợng ngập, xa cách, và khó xử như bây giờ… Từ nay trở đi, có lẽ chúng nó sẽ chẳng bao giờ tự nhiên, vui vẻ, thoải mái với nhau như trước được nữa… Đó chính là điều hối tiếc nhất của cả hai đứa nó. Chúng sẽ không thể xem nhau như bạn bè được nữa rồi…

…………………………………………..

Từ ngày Nhật Kha đi công tác, Yến Ly càng lúc càng bận rộn hơn. Mendy thường xuyên đến thăm chị đội trưởng của nó, và sau đól là nó cũng bắt đầu trở nên tối tăm mặt mày hơn. Nó dường như không còn thời gian để thở cho bản thân mình nữa là… Gia Huy thì càng ngày càng trở nên lạnh lung, khó gần đến khó hiểu. Thế nhưng với bao nhiêu là bận rộn của công việc, nó cũng chẳng còn thời gian đâu để hỏi thăm anh nó sự tình… Tình cảm cùa anh em nó ngày càng trở nên lợt lạt, ngăn cách không gì bù đắp được…

Trong lúc Yến Ly gần như sáp kiệt sức đến nơi thì Gia Huy vẫn tiếp tục hiểu lầm con bé trầm trọng… Những buổi tối nó đi làm về trễ, phải ăn cơm bờ canh bụi thì anh nó lại cho rằng con bé đang đi hẹn hò cùng Nhật Kha, vui vẻ ở đâu đó, khíên con bé cũng chắng cách gì giải thích rõ cho anh nó hểu được. Quan trọng là anh nó không chịu nghe nó nên dù có nói gì cũng vô dụng… Quá mệt mỏi với công việc, nó nhắm mắt buông xuôi mọi việc cho tới đâu thì tới, ra sao thì sao. Bản tính bướng bỉnh, lầm lì của nó lại trỗi lên mãnh liệt. Phải rồi ! Nó việc gì phải giải thích với ông anh ngang ngược, vô lí, thích gây sự, và suy diễn lung tung theo ý mình như anh nó chứ ?... Mặt kệ tất cả…
Tối nay cũng như mọi buổi tối khác, nó lại bị bà đội trưởng của mình hành hạ thân xác bằng cách giao cho một chồng hồ sơ cao ngút… Không biết ở đâu ra mà lắm việc để làm thế này ?... Cứ như đống văn bản ấy được dồn lại từ nhiều năm nay và chỉ chờ mỗi mình nó vào là để làm không bằng… Ack !... Thật là không chịu nỗi !...

- Ôi ! Sao thế nhỉ ?... Hình như cúp điện rồi thì phải ?!... - Yến Ly buông cây bút xuống với bàn tay gần như tê cưng của mình.

Con bé lớ ngớ nhìn ra chung quanh. Trong khi ấy, đèn Neon ở văn phòng nó vẫn sáng rực rỡ…

Con bé đưa tay dụi dụi mấy cái vào đôi mắt đầy mệt mỏi và cay xè của mình.

- Ồ, may quá !... Có điện lại rồi !... – Ánh sáng lại chan hoàn trong mắt nó. Con nhóc mỉm cười đứng lên đi lại cuối phòng, tự pha cho mình một tách cà fê cho đỡ buồn ngủ và uể oải, bơ phờ. Nó đi lại bên khung cửa sổ, đón lấy nhữngngọn gió mát từ ngoài trời thổi vào cho thư giãn, đầu óc bớt căng thẳng.

Cộc… Cộc… Cộc…

Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Yến Ly không nghe thấy. Nó đang mơ màng với luồng không khí mát mẻ, dễ chịu và chìm vào tâm trạng suy tư về những việc diễn ra giữa nó với Nhật Kha, giữa nó với Gia Huy từ mấy ngày này… Chậc ! Nó có cảm tưởng đầu óc nó như sắp nổ tung đến nơi… Khó chịu quá đi mất…

- Em đang làm gì thế ?...

Con nhỏ giật mình quay ra nhìn. Thì ra là Khải Minh !... Anh ấy đã đến và đứng bên cạnh nó tự lúc nào…

- Anh… - Con bé tròn mắt, thích thú reo lên.

- Sao ?... Đang nghĩ gì mà anh vào cũng không hay biết thế ?... - Khải Minh không nhìn nó mà nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ cười rõ tươi. Hai tay anh đang cho vào túi quần…

- Em đang nghĩ xem hôm nay… anh có đến không thì… anh vừa tới… - Con nhóc chun mũi đùa.

- Em nghĩ thế thật làm anh sướng rung rinh đây này… - Khải Minh đưa tay ngắt nhẹ chop mũi con bé.

- À… à… Anh đến để chọc phá em đó hả ?... – con nhóc nhăn mặt cự nự.

- Được rồi !... Không chọc em nữa… Em nhìn xem anh đem đến cho em cái gì này… - Khải Minh đưa chiếc túi xốp lên trước mặt con bé.

- Ôi ! Cảm ơn anh nhé !... – Con nhóc cười tít cả hai con mắt.

- Anh biết em rất thích món này mà… Chúng ta lại kia ngồi đi !... - Khải Minh nắm tay con bé đi lại chiếc bàn nước kê ở cuồi phòng, thường dung để tiếp khách ở văn phòng nó…

Khải Minh lấy ra hai đĩa mì Ý còn nóng sốt và hai ^^ Coca trông thật bắt mắt và ngon miệng. Mới nhìn đã muốn ăn rồi… Bụng con bé bỗng sôi lên vì đói…

- Ùng…. ục… - Con bé đỏ mặt đưa hai tay lên chèn lấy bụng mình. Mẹ ơi ! Xâu hổ quá di mất !...

- Tiếng gì thế ?... Ở đâu vậy nhỉ ?... - Khải Minh nháy mắt nhìn con nhóc giả vờ hỏi.

Con bé giả lãng đãng nhìn lên… trần nhà vu vơ.

- Ôi !... Một cái đèn bị hư rồi này ?...

- Sao cơ ?... - Khải Minh nhìn lên theo ngón tay con bé trỏ. Đúng là có một em Neon bị “ chập mạch “ thật !... Nhưng… tự nhiên đang ăn lại nhìn… bóng đén… Kì quá ta !...

- Ey… này… em ăn gian !... - Khải Minh la lên. Trong lúc anh mãi nhìn… bóng đèn thì con nhóc đã nhanh tay đổi lấy đĩa mì sốt tương của anh mất tiêu. Khi anh nhìn xuống thì con bé đã một bụm trong miệng đầy mì là mì… Phi !!! Khải Minh tức cười thầm với con bé. Trông nó đáng yêu quá đi thôi !...

- Hì… Hì… Anh thong cảm đi nhá !... Ai biều em thích mì sốt tương hơn…

- St… Trông em kỉa !... - Khải Minh phì cười – Ăn vụng còn không biết chùi mép… Dính hết cả lên trên mặt kia kìa… - Khải Minh đưa tay lên chùi giúp con bé tương cà chua đang dính tè le quanh miệng và mũi nó.

- Cảm ơn anh !... – Con bé cười toe toét rồi lấy khắn giấy chùi lại lần nữa cho sạch.

- Cái cô bé này !... - Khải Minh cũng cười theo khuôn mặt ngô nghê của con nhóc. Đễ thương thật !

Khải Minh cúi xuống với đĩa thức ăn đã nguội lạnh của mình.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ. Từ bên ngoài vẳng lại tiếng cười giòn giã, trong vắt của Yến Ly và Khải Minh.

………………………………………….
Gia Huy đứng lặng bên ngoài cửa nhìn Khải Minh và Yến Ly đang cười đùa với nhau. Nó nghe tim mình nhói đau và buồn vô hạn. Gần 1 tuần liền, ngày nào cũng thấy con nhóc đi sớm về khuya. Ban đầu nó muốn bỏ mặc, không thèm quan tâm đến con bé. Nhưng liên tục nhiều ngày như thế làm nó bắt đầu thấy bất an, lo lắng rồi bán tín, bán nghi… Đã nhiều lần con nhóc khẳng định chắc chắn với nó là con bé chỉ đi làm, không đi đâu khác. Nhưng do bản tính trẻ con cố chấp nên nó đã không thèm tin. Hôm nay về nhà, ngồi chờ mãi cũng chẳng thấy con bé vác mặt về nhà nên nó định chui lên Khách sạn lại để tìm hiểu sự tình, xem có đúng những gì mà con nhóc đã nói không… Hoá ra là thế này đây! Đang vui vẻ thế kia mà… Thảo nào mà chẳng muốn về nhà nữa…
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:31 pm

Yến Ly tiễn Khải Minh ra đến tận bên ngoài cửa.

Gia Huy vội vàng xoay lưng lại cho cả hai không nhìn thấy nó.

- Anh về cẩn thận nhé !...

- Được rồi !... Em cũng mau vào đi !... Làm sớm còn về… Cũng khuya lắm rồi đó !...

- Em biết rồi !... Tạm biệt !...

- Tạm biệt em !... - Yến Ly khẽ vẫy tay chào. Chờ cho Khải Minh đi khuất hẳn, con nhóc mới quay lưng váo trong.



- Anh Gia Huy !... - Yến Ly thảng thốt kêu lên khi trông thấy anh nó.

Phải ! Gia Huy đang đứng đó, sừng sững trước mặt nó, không nói không rằng, chì nhìn nó bằng ánh mắt lạnh lung và vô cảm…

Con bé lại thấy hai mắt nó hoa lên, đầu nhức như búa bổ. Nó đưa tay ôm nhẹ lên đầu mình cố không để anh nó biết. Sau một lúc trấn tĩnh lại, con bé lấy vẻ mặt tươi tỉnh ra làm như không có gì… Gia Huy vẫn không hay biết gì hết…

- Trông hai người vui vẻ quá nhỉ ?... – Gia huy lừ lừ nhìn con bé thật đáng sợ.

- Anh đến lâu chưa ?... - Yến Ly cố cưởi giả lả để anh nó không nhận ra dáng dấp mệt mỏi của mình.

- Vừa đủ để thấy rõ em đang “ bận “ thế nào ?... Sao ?... Đi làm thêm là vậy đó hả ?... – Gia Huy cười mỉa mai.

- Không… chỉ là… Anh Khải Minh… Chúng em chỉ ăn tối cùng nhau thôi mà… - Con bé càng gắng thanh mình thì sự việc có vẻ càng đi theo chiều xấu hơn.

- Chúng em ?... Nghe thân mật quá nhỉ ?... Lần sau thì đừng có nói dối như thế với ở nhà nữa… Cũng không cần phải làm bộ làm tịch đến thế đâu… Biết chưa hả ?... – Gia huy lớn tiếng.

- Em nói thật mà… Sao lại bào là em nói dối chứ ?... – con bé ngu ngơ đến tội nghiệp.

- Thật là trơ trẽn… Thậm chí em nói dối mà không hề chớp mắt nữa đấy !?... Anh không rãnh đứng đây nghe em kể tiểu thuyết đấu… Ráng mà tự lo cho mình tốt vào… - Gia Huy dện mạnh gót giày xuống sàn nhà bỏ đi một nước.

- Anh Gia Huy !... Nghe em nói đã… Anh… - Yến Ly hốt hoảng chạy theo giữ anh nó lại.
Sao thế nhỉ ? Đầu óc nó lại quay cuồng, chao đảo… con bé cảm thấy mặt đất dưới chân nó cũng đang nghiêng ngửa lun tung. Nó khựng lại trong phút chốc.
- BỊCH !!!... – Con nhỏ té ngồi xuống sàn vì không gượng được.
Gia Huy giật bắn mình quay lại.
- Có sao không ?... - Một câu hỏi lạnh lùng thốt ra từ cửa miệng thằng nhỏ.
Con bé lắc đầu mấy cái rồi cố gắng chống tay xuống nền nhà đứng lên… Nó không muốn để Gia Huy nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này của nó… Nó củng không biết bản thân mình đang bị cái gì nữa…
Thấy con bé đứng lên mạnh khoẻ, có vẻ vẫn ổn, chẳng sao cả… chắc là nó lại luống cuống, vụng về nên vấp té thế thôi… Gia Huy lầm lì quay lưng bỏ đi luôn, cũng không thèm nói thêm lời nào với con bé.
- Anh Gia Huy !...
- …
Yến Ly thẫn thờ ngó theo cái lưng của anh nó cho đến khi khuất hẳn sau cánh cửa thang máy, rồi con nhóc mới quay trở vào văn phòng của mình.

Vừa bước chân qua khỏi cánh cửa, con bé đã ngã nhào ra đất bất tỉnh nhân sự. Sau đó nó chẳng còn hay biết gì nữa… Thật sự nó đã cố gắng lắm từ lúc nãy rồi… Bây giờ thí nó không còn gắng gượng được nữa… Cứ thế nó thả luôn cho thân mình rơi tự do trên nền nhà lạnh lẽo… Đầu con bé đập mạnh vào cạnh của một thành bàn gần dấy… Trán nó bắt đầu rỉ máu…
……………………………
Khải Minh xuống xe ngồi một lúc. Đúng là để cho Yến Ly thân gái một mình đi về giữa đêm hôm một mình khuya khoắt thế này anh quả thật không yên tâm tí nào… Nhưng không lẽ bây giờ lại trở lui lại trên ấy ? Con bé có cười nó không nhỉ ? Thôi kệ !... Con bé có cười hay gì cũng mặc… Vì sự an toàn của nó trước đã…
Khải Minh nhìn vào văn phòng làm việc của con bé. Đèn trong phòng nó vẫn sáng choang. Con nhóc vẫn còn trong ấy… Anh mỉm cười đẩy nhẹ cửa bước vào.
- YẾN LY !!!... - Khải Minh kinh hoàng kêu lên khi chân anh vừa bước qua ngưỡng cửa. Trước mắt anh, Yến Ly đang nằm đó… bất động như một cái xác không hồn…
- Tỉnh dậy… tỉnh dậy đi nào !... Mở mắt ra nhìn anh đây này !... Anh là Khải Minh đây mà… - Khải Minh nhào ngay lại bên con bé đỡ nó dậy.
Toàn thân con nhỏ lạnh ngắt. Anh cố lay cho nó tỉnh nhưng xem ra con bé vẫn chẳng hề muốn động đậy.
Khải Minh hấp tấp cuối xuống bế xốc con nhóc lên trên đôi tay khoẻ mạnh, rắn chắc của mình. Anh lao nhanh ra khỏi phòng như một mũi tên bắn về hướng thang máy…
- Yến Ly !... Em hãy cố lên !... Đừng xảy ra chuyện gì đấy nhé… Anh đưa em đến bệnh viện ngay mà… Khải Minh thì thầm vào bên tai con bé. Ôm chặt nó trong vòng tay, Khải Minh cảm thấy trái tim mình đang rất đau, còn hơn cả chính bản thân mình bị đau nữa… Rốt cục con bé bị làm sao vậy chứ ?...
…………………………………..
Biệt thự Dong Ju, đường Chon Bok…
Trên chiếc giường nệm đặt cuối phòng, Yến Ly đang ngủ mê man như chưa bao giờ dược ngủ… Rèm mì cong vút khép chặt lại, song mũi thanh tú, đôi môi nhỏ đỏ xinh như một đoán hoa đang hé nở, trông thật đáng yêu. Khải Minh vừa đắp khăn lạnh lên trán con nhóc, vừa say sưa ngắm khuôn mặt xinh đẹp của nó trong lúc ngủ, nhìn đến là yêu !
Lúc đưa con bé đến bệnh viện, tim KHải Minh như muốn ngừng đập vì lo lắng. Sauk hi nghe bác sĩ nói xong, anh mới thật sự yên tâm hơn được một chút. Vấn đề đáng lưu tâm mà vị bác sĩ già đã dặn dò anh, đó chính là đôi mắt của Yến Ly gặp chút rắc rối.. Cô bé này thật là ! Không biết lo lắng, chăm sóc sức khoẻ bản thân mình chút nào, để đến ra nông nỗi như thế này, vừa suy nhược cơ thể, vừa làm việc quá sức, lại thêm hình như có quá nhiều vị6c cần phải suy nghĩ nên mới một phen làm cho anh hú vía thế này đây… Nghỉ ngơi, và bồ bổ cơ thể, đó là lời phán cuối cùng của vị bác sĩ khó tính già nua.
- Hmm… Hmm… - Tiếng con bé kêu lên khe khẽ. Nó cựa mình thức dậy.
- Em tỉnh rồi à ?... - Khải Minh mừng rỡ chạy lại nắm tay con bé.
- Anh Khải Minh… Là anh sao ?... – Con nhóc từ từ mở mắt ra. Nó muốn biết hiện giờ mình đang ở đâu…. Nhưng…
- Hmm… Anh đây !... Em thấy trong người thế nào rồi ?...
- Vâng… em không sao… Chúng ta đang ở đâu vậy anh ?... Bây giờ là mấy giờ rồi ạ ?... Sao tối quá thế ạ ?... – Con bé qườ quạng ngồi dậy.
- Đây là nhà của anh… Lúc này là là hơn 11 giờ đêm rồi… Nào !... Từ từ thôi ! Để anh giúp em… - Khải Minh dìu con bé ngồi lên và kê cao cái gối nằm đằng sau lưng giúp nó.
- Thảo nào mà tối như vậy !... Nhưng nhà anh cúp điện rồi hả ?... - Yến Ly ngơ ngơ khuôn mặt ngó quanh quất.
- Em bảo sao cơ ?... - Khải Minh điếng hồn, anh suýt buột miệng la lên thành tiếng. Chẳng lẽ điều mà vị bác sĩ dự đoán lúc nãy là đúng sao ?... Không thể thế được. Khải Minh nhìn quanh căn phòng của mình. Đèn nhà anh rất sáng mà… Anh đưa tay lên thử hươ qua hươ lại trước mặt con bé để dò xem phản ứng của nó… nhưng con bé vẫn chẳng hề chớp mắt hay nhìn anh lấy một cái. Đôi mắt đẹp của con bé mở lớn, đen lay láy và trong veo như mặt nước hồ thu vậy… Nhưng vô hồn và bất động… Tất cả sao lại thành ra thế này ?... Tại sao ?.. Tại sao chừ ?...
Khải Minh thấy tội nghiệp và thương cho con bé quá. Biết nói làm sao cho con bé hiểu và không bị shock đây ?... Lúc nãy đưa con nhóc vào bệnh viện kiểm tra tổng quát, bác sĩ có bảo với anh là phát hiện ra ở một góc nhỏ trong đầu của Yến Ly có một cục máu bầm tụ lại ở đấy… Hình như cố bé đã từng bị ngã hay bị tai nạn ở đâu đó có liên quan đến đầu mình nên mới thế… Tuy không gây nguy hiểm cho tính mạng, nhưng chạm vào dây thần kình thị giác nên có thể dẫn đến hiện tượng mù tạm thời… Nếu cô bé làm việc quá sức, lo lắng hay suy nghĩ gì nhiều thì sẽ rất dễ ảnh hưởng xấu đến đôi mắt… Việc cấp bách lúc này là phải làm cho cô bé được nghỉ ngơi hoàn toàn và thoải mái…
Yến Ly cảm giác được không khí chung quanh mình có cái gì đó bất ổn và không bình thường. Nó mơ hồ nhận ra sự bất an và lo sợ đang lớn dần lên trong lòng nó… Con bé biết linh cảm của mình thường rất chính xác và chưa trật đường rày bao giờ…
- Anh Khải Minh… Anh nói gì đi !... sao anh im lặng quá vậy ?...
- Yến Ly à !... Nghe anh nói này !... - Khải Minh cố gắng trấn tĩnh lại. Nhưng nhìn nét mặt đang hoang mang cực độ của con bé, anh cũng không biết mình nên bắt đầu từ đâu nữa…
- Vâng… anh nói đi !... – Con bé giục. Hình như nó sốt ruột và nóng lòng lắm rồi.
- Anh muốn nói là… Mà thôi đi !... Em nằm xuống và ngủ một giấc cho khoẻ đi đã… - Khải Minh đi lại bên giường định đỡ cho con bé nằm xuống ngủ.
- Không !... Anh nói đi !... Rốt cục là đang xảy ra chuyện gì vậy ?... Anh có chuyện giấu em phải không ?... – Con bé tinh ý hỏi dồn.
- Anh… Anh... - Khải Minh ấp úng. Anh đưa tay vuốt mặt mình rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Có quá tàn nhẫn không khi nói cho con bé biết sự thật phũ phàng này…. Nó có thể chịu đựng nỗi chuyện này không ?... Hay là cứ tìm cách chữa trị cho con bé trước đi đã… Dù sao bệnh này cũng có nhiều người đã khỏi rất nhanh và hoàn toàn bình thường mà…
- Anh Khải Minh… Anh có còn xem em là bạn không ?... Anh mà không nói thì em sẽ đi khỏi đây đó… - Yến Ly đe doạ. Nó muốn biết sự thật chứ không phải thái độ lung túng như gà mắc tóc thế này của Khải Minh. Con bé dợm đứng lên.
- Được rồi !... Được rồi !... Anh nói… Thật ra là… bây giờ trong nhà anh… đèn vẫn sáng… không cúp điện như em nói…
- Anh vừa nói cái gì ?... - Yến Ly hốt hoảng. Nó quay nhìn ra tứ phía chung quanh như cố tìm ra thứ anh sáng, dù chỉ là yếu ớt trong mắt mình… Nhưng nó vẫn không thể nhìn thấy gì cả… Tim nó đập thình thịch vì lo lắng… - Không thể thế được… Anh nói dối em… sao em không nhìn thấy gì hết thế này ?... Không phải như vậy… Không phải !... – Con nhỏ hoảng loạn gào lên rồi bò ra khỏi giường. Nó mò mẫm mọi thứ chung quanh mình…
- Em bình tĩnh lại đi !... Nghe anh nói… Chỉ là tạm thời thôi !... Nếu em chịu cho anh chữa trị, sẽ hết ngay mà… - KHải Minh ôm nhẹ con bé vào lòng trấn an.
- Không !... Không thể thế được !... Em không muốn mình bị mù… Không muốn ! Không muốn !... – Con bé khóc oà lên. Nó đấm vào ngực Khải Minh bình bịch như trút ra nỗi oan tức, dau khổ trong lòng mình…
Khải Minh cứ thế ngồi im để cho con bé đánh vào ngực mình cho thoả thích… Anh biết, đối với một cô bé con thì đây là sự thật quá sức chịu đựng của cô bé rồi còn gì ?!!... Mặc dù anh có thể cam đoan là chữa khỏi mắt cho cô bé nhưng là bao giờ ?... Chính anh cũng không biết rõ điều đó mà… Trong khi ấy, tương lai của cô bé thì còn trải dài ra trước mắt…
- Em cứ khóc đi !... Khóc cho đến khi thật sự thấy thoải mái trong lòng mình ấy… Anh sẽ cố gắng chăm sóc và chữa trị cho em… Hãy tin ở anh… Yến Ly !... Nhất định em phải tin anh… - Khải Minh trấn an, vỗ về con bé.
- Hu… Hu… Tại sao lại thế này ?... Em phải làm sao đây ?... Em biết phải làm sao đây ?... – Con bé khóc rấm rứt một cách tức tưởi. Nó nhớ đến Gia Huy và người nhà nó mà còn thấy đau lòng và khổ sở hơn nữa… Họ… Liệu họ sẽ như thế nào khi biết chuyện của nó ?!...
- Em đừng lo !... Anh sẽ giúp em… Em cứ yên tâm đi nhé !...
Khải Minh dịu dàng an ủi con bé. Anh xiết chặt cô bé trong lòng mình hơn như để tiếp thêm sức mạnh và lòng can đảm cho nó…
Con bé vẫn khóc tức tưởi cho đến khi mệt lả đi và thiếp luôn trong vòng tay của Khải Minh. Chờ cho con bé thật sự chìm vào giấc ngủ sâu, Khải Minh mới nhẹ nhàng bế xốc con bé lại giường nằm ngay ngắn. Anh cẩn thận kéo chăn lên đắp kín tận cổ cho con bé… Sau đó anh kéo ghế lại bên giường con bé và ngồi đó trông chừng nó. Anh không muốn Yến Ly hoảng sợ khi thức dậy mà bên cạnh mình không có một ai và lại không nhìn thấy gì… Cái cảm giác mịt mù trong bóng tối rất dáng sợ, hơn ai hết, Khải Minh hiểu rõ điều đó mà…
…………………………………….
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:31 pm

Yến Ly không rõ mình đã ngủ được bao lâu. Đến khi nó tỉnh lại, và nhớ ra mọi chuyện, con bé lại khóc rấm rứt nghe mà đau lòng…
Được một lúc thì con bé cũng thôi không khóc nữa… Nó biết lúc này nó cũng nên bình tĩnh lại và làm một số việc cần làm mà nãy gi72 nó quên béng đi mất vì quá sợ hãi.
Tiếng động lịch kịch làm Khải Minh giật mình tỉnh giấc. Anh biết mình thật là đáng trách, canh chừng người bệnh mà lại ngủ quên như thế này…
- Em dậy rồi à ?... Em có cần gì không ?...
- Em xin lỗi đã làm phiền anh… Em muốn hỏi xin anh một chuyện có được không ạ ?...
- Đừng nói nghe xa lạ thế !... Em có việc gì cứ bảo với anh một tiếng là được…
- Thật ra.. em… em muốn xin anh cho em ở nhờ nhà anh vài hôm để chữa bệnh được không ạ ?... Em không muốn làm người nhà mình lo lắng vì em… - Con bé ngập ngừng chờ đợi.
- Em muốn gì anh cũng chiều… nhưng mà… như thế liệu có ổn không ?... Gia đình em sẽ không sao chứ ?...
- Không !... Em sẽ có cách mà… Chỉ cần anh không từ chối em là được rồi… Em biết em đang làm phiền anh rất nhiều… Em xin lỗi !...
- Đừng nói như thế !... Em tin tưởng anh như vậy… anh mừng còn không kịp nữa là… - Khải Minh đưa ngón tay lên môi con bé chặn lại.
- Cảm ơn anh !... À, anh làm ơn lấy giúp em chiếc điện thoại…
- Được !... Đây này… !... - Khải Minh đưa chiếc di động cho con bé.
Nó bấm số 1 và gọi về nhà.
………………………………….
Gia Huy sốt ruột đi qua đi lại trong phòng khách chờ đợi. Đã mấy giờ rồi mà con bé vẫn chưa chịu về nhà chứ !?... Thật là, con bé nảy càng ngày càng hư quá rồi, không biết sao dạo này nó cứ đi chơi luông tuồng như thế nhỉ ? Bực mình chết mất thôi !... Mà tại sao mình cứ phải lo lắng cho nó chứ ? Đi về muộn hay không là chuyện của nó, đâu phải chuyện của mình… Vả lại, con bé ấy cũng lớn rồi. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện nó đang vui đùa, nói cười đâu đó với cái tên Khải Minh đáng ghét kìa là nó thấy sôi máu lên rồi… Không lo lắng ! Không lo lắng nữa… Lên lầu ngủ thôi nào !... nó lầm bầm cái câu ấy trong miệng hơn chục lần, thế mà vẫn không tài nhấc mình ra khỏi cài ghế salon trong phóng khách. Cứ thỉnh thoảng nó lại nhấc máy điện thoại lên nghe, như canh chừng, mặc dù chẳng có ai gọi cho nó… Trời ơi ! Gần 2 giờ sáng rồi… Con bé ấy ! Yến Ly ! Em mà về đây là chết với anh ! Anh mà không tính sổ với em thì anh không còn là Hoàng Gia Huy, không còn là con trai của bố mẹ anh nữa… Thằng bé gào lên.
Tít… Tít… Tít… - Tiếng chuông điện thoại trong phòng khách đổ dồn dập. Nó hồi hộp bắt máy.
- Alo !...
- …
- Hoàng Yến Ly !... - Thằng bé hét lên – Em đang ở đâu vậy hả ? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không ? Còn không mau về nhà đi à !... Em mà về đây là chết với anh !...
- …
- Em bảo sao ?... Này !... Nói rõ hơn đi chứ ?!... Cái gì mà đi Inchol… vào đêm hôm khuya khoắt thế này ư ?...
- ….
- Alo !... khoan đã !... Đừng cúp máy. Yến Ly !... Alo !...
Gia Huy thẫn thờ buông chiếc điện thoại xúông. Con bé chẳng nói chẳng rằng gì cả, sao đột nhiên lại quyết định trở về Inchol chứ ?... Hay là nó nói dối ?... Gia Huy bán tín bán nghi ! Phải rồi ! Có thể nó đi chơi qua đêm với cái thằng ấy nên không về nhà rồi bày ra chuyện nói dối ?! Ở Inchol còn gì nữa đâu mà về ?! Ôi ! Tức muốn điên lên được… Nó quăng mạnh cái điện thoại xuống ghế rồi chạy ào lên phòng, úp mặt vào gốii buồn bã… Yến Ly của nó ! Em gái nó ! Tại sao dạo gần đây hai anh em nó không thể nào gần gũi nhau như trước. Muốn gặp mặt nhau còn khó hơn lên trời nữa… Có khi nào Yến Ly đang từ từ tìm cách rời xa nó mà nó không hay không biết không ?... Làm sao đây ?...
………………………………………..
Hơn 1 tuần sau…
- Yến Ly !... Em dậy uống thuốc nào !... - Khải Minh gõ cửa phòng con bé nhè nhẹ.
Yến Ly đang nằm xoay lưng, úp mặt vào trong tường, Nó không hề nhúc nhích hay động đậy gì…
- Yến Ly !... Ngoan nào !... Dậy uống thuốc đi rồi anh cho em ăn mứt hoa quả này !...
Con bé vẫn nằm im như ngủ say lắm rồi.
Khải Minh mỉm cười ranh mãnh. Anh đi lại bên giường con nhóc và ngồi xuống.
- Có dậy không hả ?...
- Ôi !... Ôi !... Đừng phá em nữa… em dậy ngay mà… nhột quá !... Nhột quá !... Anh đừng lại đi !... – Con bé cười sằng sặc quay lưng lại.
Khải Minh ngừng tay. Anh khẽ đỡ con nhóc lên cẩn thận.
- Biết ngay là em sợ uống thuốc nên giả vờ mà… Thật hết cách với em…
- Chán quá !... Ngày nào cũng uống thuốc rồi chích thuốc… em đau ê ẩm hết mình mẩy rồi này… - Con bé ngoác miệng ra la.
- Anh biết rồi !... Anh biết em đang rất đau… nhưng nếu không uống thuốc thì không hết bệnh được… Chỉ cần em khoẻ mạnh không việc gì thì anh háư sẽ đưa em đi Công viên Disneyland chơi…
- Thật Không ?... Anh hứa với em rồi đó nhé !...
- Hmm… Anh hừa mà… Nào ! Bây giờ thì há miệng ra và uống thuốc nào !...
- Aaaa !... - Yến Ly ngoan ngoãn há miệng ra uống hết một nắm thuốc trên tay Khải Minh… Uống xong thuốc, Khải Minh đưa cho cô bé mấy viên mức hoa quả để ngậm cho khỏi đắng miệng.
- Hôm nay sắc mặt em có vẻ khá hơn nhiều rồi đó…
- Thế à ?... Cảm ơn anh !... - Yến Ly áp hai tay lên má cười vui vẻ. Cô bé bây giờ trông lạc quan hơn nhiều rồi. KHải Minh cũng bớt đau lòng và sốt ruột hơn. Mấy hôm trước, cô bé cứ khóc mãi làm cho anh xót xa vô cùng. Giờ có thể yên tâm được đôi chút rồi…
- Mà này !... Hôm nay anh định đi đâu sao ?... Sao lại ăn mặc đẹp thế ?... - Yến Ly nhìn ra bên ngoài bầu trời.
- Em nói gì ?... – Ánh mắt Khải Minh long lên niềm vui sướng. Anh nắm tay cô bé lắc nhẹ - Em vừa nói gì vậy ?... Nói lại lần nữa anh nghe xem…
- Em bảo anh chuẩn bị đi đâu sao mà ăn mặc đẹp đẽ và lịch sự như thế ?... – Con bé nhìn Khải Minh thản nhiên.
- Em nói lại lần nữa đi nào !... Em thấy bộ đồ anh đang mặc sao ?... Nó đẹp lắm không ?...
- Đẹp lắm !... Anh thật là.. Thích khen đến thế cơ à ?... – Con bé ngẩn người ra cười hồn nhiên…
Khoan đã !... Nó quay qua Khải Minh…
Hay quá !... Con bé phóc xuống giường, nhảy tưng tưng… Em nhìn thấy rồi ! Em nhìn thấy rồi, Khải Minh ơi !...
Tuyệt thật ! Tạ ơn Chúa !...
Cả hai nắm lấy tay nhau rồi hét vang. Hay quá là hay !... Yến Ly xinh đẹp hết bệnh rồi !... Khải Minh hứng khởi ẵm cô bé trên tay xoay mấy vòng.
- Ôi !... Ôi !... Chóng mặt quá !... Thả em xuống nào !...
- Cảm ơn em !... Cảm ơn em nhiều lắm !...
- Sao lại cảm ơn em ?... Là em cảm ơn anh mới đúng chứ ?...
- Cảm ơn em vì đã khoẻ mạnh và lành lặn lại như thế này !... Anh sung sướng quá, Yến Ly ơi !...
- Em cũng vui nhiều lắm… Cảm giác lại được thấy mọi thứ chung quanh thật hạnh phúc và tươi đẹp biết bao ?!...
- Chúng ta đi ăn mừng thôi nào !...
- Phải đấy !... Em cũng đã đói lắm rồi !... Mấy ngày nay phải ăn kiêng đủ thứ, em thèm món mì Ý chịu không nỗi luôn…
- …
…………………………………………
Đã hơn 1 tuần, trong lòng Gia Huy nóng còn hơn cả lửa đốt. Nó đã gọi điện hỏi Lan Lan kĩ rồi, Yến Ly không thể nào bỏ về Inchol đường đột như thế ? Ở quê nhà cô bé có còn ai đâu ? Với lại, nơi đó nhắc lại những kỉ niệm đau lòng như thế, chắc chắn con bé sẽ không bao giờ về đó được… Vậy thì mấy ngày qua con bé bỏ đi đâu được chứ ?... Có khi nào là do nó dạo này quá khó chịu và lạnh lung, xa cách nên con bé đã bỏ nó đi luôn rồi không quay về nữa không ?... Nó nhớ lại chuyện xảy ra vào cái hôm cuối cùng nó gặp con bé cách đây hơn 1 tuần… Lúc đó nó mặc con bé vừa ngã xuống đất, vừa gọi nó nhưng nó vẫn không thèm quay lại… Có phải vì thế mà con bé giận nó không ?... Chết thạt ! Nêu vì chuyện đó mà Yến Ly không cần nó nữa thì nó biết phải làm thế nào đây ? Nó nhớ con bé muốn phát điên lên rồi !... Cả tuần qua, nó hoàn toàn sống trong tâm trạng bất an, lo lắng, hôi hộp, không thể chịu đựng nỗi… Không có ngày nào là nó không ra cửa ngóng con bé trở về nhà cả… Yến Ly !... Anh biết lỗi rồi ! Em ở đâu mau về nhà đi ! Em muốn trừng phạt, muốn làm gì anh, anh cũng chịu hết, nhưng xin em đừng bỏ đi mất tăm thế này ! Anh lo lắm, em biêt không ?!...
Gia Huy đã cho xe xuống cả Inchol và luợn lờ đến khắp tất cả những nơi mà nó nghĩ là con bé sẽ đến, nhưng tất cả đều biệt vô âm tín. Đến bây giờ thì nó mới hiểu là nó biết quá ít về em gái mình… Khi con bé bỏ đi thật sự, nó cũng không biết nên kiếm con bé ở đâu nữa… Nó thấy lâu nay mình quả thật quá thờ ơ với con nhóc rồi… Ngoài chuyện hay gây gỗ, cãi vã, hờn ghen vô cớ với con nhóc ra, nó chẳng biết gì khác cả…
………………………………………….
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:32 pm

Đại Học Seoul.
Sau khi lấy xong Thời Khoá biểu cho kì học tới, Gia Huy trở ra bãi giữ xe lấy xe.
Ánh mắt nó tròn xoe khi nhìn thấy cái bóng dáng thân quen của con nhóc Yến Ly đang đi ngược hướng với mình. Chắc là con bé cũng tạt qua trường lấy TKB như nó… Nó mừng rơn chạy lại..
- Yến Ly !...
- Gia Huy !...
Thằng nhỏ mừng rỡ ôm chầm lấy con nhóc vui sướng.
Yến Ly hơi ngạc nhiên trước thái độ bất ngờ của Gia Huy. Nó cũng không ngờ nó gặp lại Gia Huy nhanh như vậy. Hôm nay cũng là ngày đầu tiên nó tự đi ra đường mà không cần Khải Minh kềm cặp.
Nó buông thõng hai tay để mặc cho Gia Huy ôm nó nghẹn ngào một lúc.
- Anh Gia Huy !... Anh làm sao thế ?... – Con bé đẩy nhẹ Gia Huy ra khỏi người nó.
- Yến Ly !... Mấy ngày nay em đi đâu vậy ?... Làm anh lo muốn chết !...
- Em đã nói rồi mà… Anh không nhớ sao ?...
- NHớ !... – Gia Huy nhìn con bé ngạc nhiên. Sao con bé lại nói dối nó ? Nò đã về Inchol rồi mà có thấy con bé đâu ! – Mình về nhà thôi nào !... – Nó nắm tay con bé kéo đi !...
Pin… Pin… Pin…
Tiếng còi xe hơi vang lên từng hồi sau lưng anh em nó. Yến Ly tò mò quay lại nhìn.
- Oh !... An Kì !... – Nó xoay người sang vỗ vai Gia Huy - Bạn gái anh đến rồi kìa !...
An Kì bước xuống xe và đi về phía hai đứa
- Hai anh em mới đi đâu về hả ?... Có cần em cho đi quá giang không ?...
- Không cần đâu !... Anh có đi xe tới mà… - Gia Huy lắc đầu.
- Đến rủ anh Gia Huy đi chơi phải không ?... – Con bé nháy mắt tinh nghịch nhìn anh nó.
- Em nói gì vậy ?... – Gia Huy bấm mạnh vào tay nó. Hôm nay ngoài Yến Ly ra, nó thật sự không muốn giành thời gian cho ai khác cả. Quay qua An Kì, nó hỏi nhanh – Tim anh à ?...
- Hmm… Không bận chứ ?...
- Anh… - Gia Huy chưa kịp trả lời, thì Yến Ly đã nhanh nhảu nhảy vào cướp lời –Không đâu… anh ấy rãnh lắm ạ !...
- Xin lỗi em… nhưng anh phải đưa Yến Ly về nhà cái đã… - Gia Huy lừ mắt nhìn con nhóc rồi nói với An Kì.
- Anh đừng lo cho em… em tự về nhà được mà… - Con bé cười cười tinh quái.
- Phải đấy ! Yến Ly đâu còn nhỏ… anh lo gì chứ !? – An Kì bắt đầu tỏ vẻ không vui.
Yến Ly đẩy anh nó ra xa
- Đi đi Gia Huy… anh hãy vui chơi cho thoải mái vào…Anh cứ phải trông em súôt thế thì mệt lắm…
- Không dược… - Gia Huy cương quyết – Hôm nay thì nhất định không được… Để anh đưa em về nhà đã…
- Kìa anh…. ! –Con bé nhìn ra An Kì đang rất phật lòng.
- Anh Gia Huy… anh thật quá đáng… Từ ngày có Yến Ly… anh cứ quấn lấy cô ấy suốt… mấy ngày nay thậm chí anh cũng không thèm liên lạc với em nữa… - An Kì nói giọng trách móc.
- Sao lại nói như thế ?... Yến ly là em gái anh… anh đương nhiên phải lo cho con bé rồi…
- Anh đừng có biện hộ… em thấy… em thấy anh và Yến Ly… hai người trông giống một cặp tình nhân hơn đấy… - An Kì huỵch toẹt ra chẳng ý tứ gì nữa.
- Cậu nói gì kì vậy ?...- Con bé ngẩn người ra nhìn.
Gia Huy cũng giật mình. KHông ngờ An Kì lại ăn nói bậy bạ như vậy.
- An Kì… em có biết mình đang nói gì không ?...
- Cứ thử kéo mộ người đi đường lại mà hỏi xem có giống như lời em nói không… Anh thích Yến Ly như vậy thì đừng có bạn gái làm gì… chỉ cần một mình cô ta là đủ rồi… - An Kì tức tối bỏ chạy một mạch không thèm ngoái đầu lại.
Con bé lắc nhẹ vai anh nó
- An Kì giận rồi… anh mau đuổi theo cậu ấy đi…
- Nhưng… - Gia Huy ngần ngừ nhìn con nhỏ mộr lúc.
- Không nhưng nhị gì cả… anh còn không đi đi ?...- Con bé đẩy nhẹ vào lưng anh nó thúc giục.
Chần chờ một lúc, Gia Huy cũng miễn cưỡng chạy theo An Kì.
- An Kì !... An Kì… ! chờ anh với !...
- Anh buông tay tôi ra… - Gia Huy nắm được tay con nhỏ nhưng nó vùng mạnh. Không ngờ thằng bé mất đà nên lao luôn xúông đường, văng ra khỏi vỉa hè…
Một chiếc ISUZU từ đâu phóng nha đến…
Mọi chuyện xảy ra trong vài giây ngắn ngủi…
Yến Ly đứng gần đấy. Nó nhìn thấy tất cả. Không kịp suy nghĩ gì thêm, nó nhảy bổ vào Gia Huy… đẩy anh trai nó thoát khỏi chiếc ô tô đang băng băng lao đến.
- Gia Huy !... Coi chừng !...
Vừa dứt tiếng hét thất thanh ấy, con bé đã lao nha ra trước mũi xe… Gia Huy chỉ kịp nhìn thấy con bé lộn mấy vòng trên đầu xe rồi rớt tự do xuống đất… Nó thất đảm hét lên
- YẾN LY !!!....

.................................
An Kì đứng trên vỉa hè chết sững một chỗ.

Gia Huy lồm cồm bò dậy về phía Yến Ly, cú ngã mà con bé xô nó ngã để tránh xe lúc nãy rất đau.

Trên mặt đất Yến Ly nằm bất động, máu me tùm lum. Gia Huy sợ hãi đến cuống cuồng, nó nâng đầu con bé lên, ôm vào lòng, nước mắt đã đầm đìa ướt đẫm khuôn mặt tự lúc nào. Nó gào lên tuyệt vọng, giọng ngắt quãng.

- Yến Ly !... Em tỉnh lại đi !... Tỉnh lại đi !... Đừng làm thế với anh !... Đừng làm anh sợ !... Anh xin em !... Mau tỉnh lại đi, Yến Ly !...

Con bé đã lao ra cứu anh. Yến Ly đem cả sinh mạng mình ra để cứu lấy sinh mạng của nó… Nhìn con bé im lìm trong vòng tay mà Gia Huy thấy đất trời như hoàn toàn sụp đổ trước mặt mình…

……………………

Pí… Po… Pí… Po…

Chiếc xe cứu thương hụ một hồi còi dài và dừng lại trước bệnh viện Trung Tâm Seoul.

Chiếc banca đẩy Yến Ly vào phòng cấp cứu. Gia Huy, cùng bố mẹ nó chạy theo sau. Trái tim nó như muốn vỡ tung ra làm muôn mảnh. Chỉ vì nó mà con bé mới phải chịu như thế này. Gia Huy thầm nghĩ, nếu như con bé mà thật sự có mệnh hệ gì, nó cũng không thiết sống trên thế gian này nữa… Yến Ly là tất cả và là thứ quí giá nhất trên đời này của nó.

Một cô y tá từ trong phòng cấp cứu bước ra. Nó cùng bố mẹ nó quính quáng chạy lại hỏi thăm tình hình.

- Người nhà của cô Yến Ly xin vào phòng xét nghiệm… Cô ấy cần được tiếp máu.

Gia Huy với cặp mắt sưng húp chạy bổ lại.

- Hãy lấy máu của tôi… Chúng tôi là an hem sinh đôi mà…

- Thế thì tốt quá !... Xin hãy theo tôi !...

Gia Huy theo cô y tá vào phòng xét nghiệm. Bố mẹ nó đang đứng bên ngoài ôm lấy nhau để an ủi, trấn an nhau. Sự việc hôm nay đối với gia đình nó quả thật quá sức chịu đựng của mọi người.

Khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ sau.

Một vị bac sĩ từ trong phòng xét nghiệm bước ra.

- Tôi rất tiếc ! Máu của cậu và cô Yến Ly không thuộc một nhóm… Chúng tối phải làm xét nghiệm khác thôi !...

- Sao ạ ?... – Gia Huy tròn mắt kinh ngạc. Bố mẹ nó cũng đang sững sốt nhìn vị bác sĩ vừa bước ra. Thằng bé hỏi dồn – Bác sĩ nói vậy là sao ?... Em gái tối và tôi là an hem sinh đôi… sao lại không giống nhóm máu của nhau… Bác sĩ đang nhầm lẫn gì chăng ?...

- Không có !... Cậu và cô ấy không phải là anh em sinh đôi đâu… cũng không phải là an hem bình thường nữa… Chúng tôi phải tiến hành xét nghiệm lên hết người nhà của cô ấy thôi !...

- Vâng ! … Bác sĩ cứ lấy máu của chúng tôi đi ạ !... – Ông bà Hoàng cũng theo chân vị bác sĩ đi vào phòng xét nghiệm.

Một lúc sau…

- Tôi rất xin lỗi khi phải báo cho người nhà của cô Yến Ly… Các vị đều không thuộc cùng nhóm máu với cô Yến Ly… - Ông bác sĩ nhíu mày – Các vị đều không phải là ruột thịt cũa cô Yến Ly sao ạ ?...

- Không thể như thế được !... – Ông bà Hoàng quay qua nhìn nhau. Rõ ràng hai mươi năm trước ông cũng tận mắt thấy là một cặp song sinh mà… Sao bây giờ lại thành ra thế này ? Rốt cục đã cò chuyện gì bí mật xảy ra sao hai mươi năm trời ?..

Nhưng việc trước mắt là phải cứu Yến Ly cái đã… Mọi chuyện tạm gác lại sau
Cả nhà nó lại quay qua vị bác sĩ đang đứng bên cạnh.

- Xin bác sĩ hãy cứu lấy Yến Ly của chúng tôi bằng bất cứ giá nào… Chi phí bao nhiêu chúng tôi cũng không ngại đâu ạ…


- Các vị đừng nói như thế ! Cứu người là nghĩa vụ của chúng tôi mà.,. Chúng tôi sẽ cố hết sức mình… xin hãy yên tâm !... - Rồi ông quay sang anh chàng bác sĩ trẻ măng đứng bên cạnh mình ( chắc là bác sĩ thực tập ).

- Anh lập tức liên hệ với ngân hàng máu cho tôi…

- Vâng ạ !...



- Không thể có chuyện ấy được !... Yến Ly không phải là em song sinh của con sao ?... Rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy mẹ ?... – Gia Huy nhìn mẹ nó hỏi.

- Mẹ cũng không biết nữa… chỉ còn cách chờ cho con bé tỉnh dậy và hỏi nó mà thôi…

Gia Huy tựa lưng vào tường. Nó từ từ khuỵu xuống và ngồi phệt luôn xuống sàn nhà… Chuyện này thật là quá bất ngờ với nó. Tâm trạng nó lúc này dường như hỗn loạn quá mức và rất khó tả. Trái tim nó đang đau nhói khi nghĩ đến Yến LY giờ đây một mình, vất vả biết bao, sợ hãi biết bao khi phải chiến đấu một mình với tử thần trong phòng cấp cứu… Bên cạnh đó, từ tận sâu thẳm trong tâm hồn mình, nó lại hoan hỉ, sung sướng khi biết con bé không hề có máu mủ ruột rà gì với nó cả… Có phải nó vì lo lắng cho Yến Ly quá nên tâm thần bất ổn sinh ra điên khùng, ngớ ngẩn rồi không ?... Yến Ly không phải là em gái nó ư ? Thì sao nào ?... Chẳng việc gì hết. Từ dầu, không phải nó vẫn thầm ao ước con bé giá như chưa bao giờ là em gái nó sao ?... Nó không phải vẫn luôn ao ước Yến Ly chưa bao giờ là em song sinh với nó sao ?... Nó bây giờ nên vui hay nên buồn với cái sự thật oái oăm, đầy ngang trái này đây ?...

Mọi chuyện đều phải chờ con bé tỉnh dậy rồi hạ hồi phân giải…
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:32 pm

Đèn trong phòng cấp cứu vụt tắt. Đoàn bác sĩ phẫu thuật từ bên trong đi ra.
Gia Huy và bố mẹ nó cùng nhào ngay lại hỏi thăm tình hình Yến Ly.

- Thưa bác sĩ, con gái chúng tôi sao rồi ?...

- Chúng tôi đã làm hết sức mình rồi… Chúng tôi rát tiếc… - Vị bác sĩ lớn tuổi, trưởng Khoa Ngoại, nét mặt chùng hẳn xuống - Mọi việc còn lại đành trông chờ vào ý chí sống còn của bệnh nhân… Nếu bệnh nhân qua được đêm nay thì xem như là đã tạm ổn chút đỉnh.

- Sao ạ ?... – Ông bà Hoàng nghe xong mà muốn ngất xỉu tại chổ…

- Không !... Không phải như vậy !... Bác sĩ nói dối !... – Gia Huy gào lên điền cuồng. Nó chạy ào vào ngay trong phòng cấp cứu.

- Xin anh hãy bình tĩnh lại… hãy để cho bệnh nhân được yên tĩnh… Lát nữa mới được vào… - Ông bác sĩ đưa tay ngăn Gia Huy lại, không để nó chạy bừa vào trong.

Thằng bé hoàn toàn suy sụp. Nó ngã lăn ra đất đau khổ tuyệt vọng. Không ! Tại sao mọi việc lại ra như thế này ?... Tại sao người nằm trong ấy lúc này không phải là nó mà là em gái nó chứ ?... Con bé hiền lành thế kia, xinh đẹp thế kia mà… Tại sao ông Trời lại nỡ nhẫn tâm đối xử với nó như thế ?...

- Gia Huy !... Con về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi !... Ở đây có bố mẹ lo cho Yến Ly rồi !... – Ông bà Hoàng xót xa nhìn con trai mình. Hơn ai hết, ông bà hiểu thằng bé bây giờ đang tự dằn vặt mình một cách khổ sở như thế nào…

- Không đâu ạ !... Mọi việc là do con mà ra… Con phải có trách nhiệm với em ấy… Bố mẹ cứ về trước đi…. – Gia Huy đưa tay quẹt nhanh những giọt nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt mình.

Nó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh bước vào. Việc trước mắt lúc này là phải cố gắng trấn tĩnh và động viên con bé. Phải làm cho con bé biết là mọi người trong gia đình đang quan tâm và thương yêu nó như thế nào…

Bố mẹ nó cũng đã gọi điện cho các chị của nó…

…………………..

- Xin lỗi anh !... Chúng ta biết nhau lâu rồi mà bây giờ tôi mới có dịp chào anh một cách chính thức thế này… Tôi không ngờ anh lại là anh trai của Yến Ly… - Nhật Kha chìa tay ra về phía Gia Huy.

- Cảm ơn anh đã đến thăm em gái tôi… - Gia Huy gắng gượng cười lịch sự.

- Tôi có thể vào thăm Yến Ly được không ?...

- Hiện giờ thì không thể được… mong anh thong cảm…

- Không sao !... Tôi hiểu mà… - Nhật Kha khe khẽ gật đầu. Nó đi lại ghế và ngồi xuống chờ… Không ngờ chỉ không gặp con bé có 1 tuần mà lại thành ra như vậy. Ôi ! Yến Ly bé bỏng của nó sao lại nhiều trắc trở và lắm tai uơng như thế ? Sao cứ đổ hết xuống đầu con bé mà không để nó chia sẻ cùng chứ ?... Yến Ly ! Em phải cố gắng lên nhé !...

Đứng nhìn con bé qua khung cửa kính nằm thiêm thiếp, không động đậy mà Nhật Kha nghe tim mình nhói đau. Phải ! Nó đang đau lắm…

Đếm nay, nó muốn thức cùng Yến Ly để chống chọi với Tử thần đang rình rập…

…………………………

Nắm lấy bàn tay xinh xắn, nhỏ nhắn của Yến Ly, Gia Huy dường như ngồi bất động bên cạnh giường con bé suốt cả mấy tiếng đồng hồ chỉ để canh chừng, trò chuyện và… nhìn con bé đang say sưa, mê man trong giấc ngủ dài… Chẳng biết con bé có tỉnh lại không ? Chẳng biết ngày mai nó có còn đuợc nhìn thấy Yến Ly của nó ríu rít cười đùa như một chú chim non không nữa… nhưng nó vẫn cứ ngồi, vẫn cứ kể chuyện và hát cho con bé nghe bài hát mà cả hai đứa cùng thích… Bài hát OUR LOVE WILL ALWAYS LAST… NHìn chiếc mui Rùa đang chụo trên mũi con bé cùng bao nhiêu là dây nhợ cắm tùm lum vào người con nhóc mà nó nghe ruột gan mình tan nát… Phải làm sao để cho con bé mở mắt ra bây giờ ? Bảo nó đổi cả tính mạng mình chỉ để thấy nụ cười tươi tắn hằng ngày của con bé nó cũng sẵn sang không hối tiếc…

- Yến Ly !... Em làm ơn tỉnh lại đi !... Hãy nhìn anh đây này !... Chỉ cần em mở mắt ra nhìn anh… muôn đánh muốn mắng anh thế nào thì tuỳ thích… Em mà không tỉnh lại thì em là đồ xấu xa… Em là đồ tồi !... Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em đâu, biết chưa hả ?... – Nó ngồi đó, lẩm bẩm không ngừng như một kẻ mắc bệnh mộng du…

……………………..

Biệt thự Dong Ju nhà họ Lâm…

- Khải Minh !... Con có trong đó không… mẹ vào nhé !...

- Vâng ạ !... Mẹ vào đi !...

Bà Lâm đẩy cửa phòng nhẹ nhàng đi vào. Nhìn thấy con trai mình đang thẫn thờ bên khung cửa sổ trầm tư, bả khẽ mìm cười.

- Sao ?... Con nhớ Yến Ly hả ?...

- Mẹ !... Mẽ biết rồi còn hỏi chọc quê con… - Khải Minh d9 lại bên mẹ mình và ngồi xuống.

- Thì con đi thăm cô bé đi !...

- Mới chia tay chưa bao lâu… Làm thế cô bé cười con thì sao ?...

- Con thật là… Khi yêu nhau thì cho dù đang ở cạnh nhau vẫn thấy nhớ nhau đấy con ạ !... Yến Ly xa con thì con nhờ là lẽ đương nhiên rồi…

- Thế sao ạ ?...

- Hmm… Con cứ nghe mẹ đi… Không sai đâu mà… - Bà Lâm mỉm cười xoa nhẹ đầu con trai mình. Khải Minh cũng không còn bé bỏng gì nữa, nhưng sao trong chuyện tình cảm, con trai bà lại hiền lành như cọc bột thế không biết ?!...

- Cái gì vậy nhỉ ?... – Bà Lâm cúi xuống lượm chiếc ví màu tím dưới chân giường gần chỗ mình ngồi lên.

- Chắc là của Yến Ly đánh rơi khi cô ấy ở đây…

- Vậy là con có cớ tìm gặp cô bé rồi nhé…

Một tấm hình từ trong chiếc ví lòi ra ngoài. Bà Lâm cẩn thận mở ví ra rồi bỏ lại gọn gang trong ví cho cô bé.

Nhưng mà… hình như… nét mặt này… Bà Lâm giật mình mở phăng chiếc ví ra nhìn cho kĩ lại… Người phụ nữ trong tấm hình cùng một cô bé con… Bả ta ! Chính là bà ta !... Hai mươi năm rồi !... KHông ngờ bà ta lại ở ngay đây !... Bà LÂm hốt hoàng quay qua con trai mình…

- Con có chắc đây là chiếc ví của Yến Ly không ?...

- Con chắc mà… Con hay thấy cô bé dung nó… - Khải Minh gật đầu chắc chắn.

- Ôi ! Không !... – Bà LÂm khẽ khàng kêu lên và ngồi phịch luôn xuống giường. Con gái của tôi !... Yến Ly !... Không kẽ Yến Ly chính là…

- Mẹ sao vậy mẹ ?... Mẹ đưa cho con chíêc ví để con đi gặp cô bé nào !... - Khải Minh cầm láy chiếc ví từ trong tay bà Lâm. Anh chạy nhanh ra cửa

- Con đi lát nữa sẽ về… Mẹ đừng chờ cơm con nhé !...

Bà Lâm vẫn chưa hết bàng hoàng. Cho đến khi Khải Minh chạy xuống lầu thì bà mới sực tỉnh và đuổi theo.

- Khoan đã… Khải Minh !... Con không được đi !...

- Có chuyện gì vậy mẹ ?... - Khải Minh khựng lại ngước lên nhìn mẹ mình.

- Con không được đi !...

- Mẹ à !...

- Hãy nghe mẹ nói đã !...

Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:33 pm

- Không !... Con không tin đâu !... Đấy không phải là sự thật !... Yến Ly sao có thể trở thành em gái con được ?... Mẹ nói dối con !... Mẹ nói dối !... - Khải Minh đau khổ cắm đầu chạy ào ra ngoài như một kẻ mất trí.

Anh lang thang ngoài công viên nhiều giờ liền cho đến khi hai chân mình mỏi nhừ mới chịu ngồi xuống băng đá nghỉ chân… Tại sao lại có thể như thế được ? Điều mẹ anh nói với anh hôm nay là sự thật sao ?... Một sự thật vô cùng tàn khốc và nhẫn tâm đối với anh ?... Người con gái mà anh yêu quí nhất trong đời lại là em gái anh sao ?... Sao lại như vậy được chứ ?... Cái gì mà mẹ anh vì li dị chồng nên bỏ rơi con gái vào viện mồ côi ?... Cái gì mà mẹ lúc đó suy sụp nên không còn biết đến gì nữa, để dến nỗi vứt luôn con gái máu mủ ruột rà của mình như thế này ?... Mẹ là người độc ác và nhẫn tâm đến như thế ư ?... Khải Minh quá đau khổ và tuyệt vọng… Anh phóng xe như một thằng điên trên Đại Lộ để nguôi ngoai bớt sự đau khổ trong lòng… Có lẽ thế này anh sẽ thấy dễ chịu hơn chăng ?... Một người mẹ mà anh hằng tôn thờ và kính yêu hoá ra lại là người mẹ hai mặt như thế này sao ?...

………………………………..

Phòng kinh doanh khách sạn VICTORY.

- Trời ơi !... Ai mà ngờ con bé ấy lại là con gái của Đại cổ đông trong khách sạn mình chứ ?!... Phải làm sao bây giờ ?... – Joan ngà người ra ghế than van.

- Lần này thì chị thê thảm rồi… Dám hành hạ tiểu thư út nhà tập đoàn Điện lạnh Seoul… một tin động trời đó… - Cô nàng nhân viên ngồi cạnh Joan lên tiếng.

- Thảo nào mà em thấy cô ta có cái gì đó không bình thường giống chúng ta… Hoá ra là phong cách của một Đại tiểu thư… Không ngờ cô ấy lại là em gái của anh chàng đẹp trai ấy… - Một cô nàng khác lại nói.

- Thôi đừng nói nữa mà thêm rầu… chỉ mong cô ta không để bụng chuyện cũ là mừng rồi… - Joan chán nản lắc đầu.

- Nếu mà ông Chủ Tịch Điện Lạnh ấy nổi giận, rút vốn cổ đông ra thì đội trưởng là người đầu tiên có công làm cho Tập đoàn chúng ta đi đến phá sản đó… - Một anh chàng chen ngang vào câu chuyện.

- Thôi được rồi… Các người định hù chết tôi đấy hả ?... Có thôi ngay đi không hả?

- OK… OK… Nhưng mà… lát nữa chị có đi thăm cô ấy với bọn em không ?...

- Tí nữa xem sao đã… Làm việc đi !...

…………………………………………�� � �..

Một tháng sau….

Yến Ly được phép xuất viện. Cô bé hoàn toàn trở lại bình thường. Cả nhà Gia Huy quyết định chưa nói vội cho cô bé biết chuyện mình không có máu mủ ruột rà gì với nhà họ cả. Từ lâu lắm rồi, họ cũng đã quen xem Yến Ly như một thành viên trong gia đình mất rồi… VÀ vì một lí do quan trọng nữa là… Yến LY đã cứu mạng Gia Huy. Mọi người trong nhà vẫn rất yêu quí con bé.

………………

- Yến Ly !... Em ngủ chưa ?... – Gia Huy gõ cửa phòng con nhóc.

- Anh vào đi !- Con bé ngồi dậy, tự lưng vào gối.

Gia Huy bước vào, nó đặt khay thức ăn lên bàn, rồi kéo ghế lại gần giường Yến Ly.

- Hôm nay em thấy trong người thế nào ?...

- Khoẻ nhiều rồi ạ !... Mai em muốn đi học được không anh ?...

- Không được !... Em cần phải tĩnh dưỡng thêm… Mặt mũi em đang còn xanh xao lắm… Nhìn em mà anh cũng xót cả ruột đây này… - Gia Huy trìu mến nhìn con bé.

Yến Ly vô tư cười toe toét như đứa con nít.

- Ôi !... Anh hai tốt với em quá nhỉ ?... Em xin lỗi anh nhé !... CẢ thời gian qua làm anh phải bận tâm chăm sóc và lo lắng cho em… em làm phiền anh nhiều quá !...

- Đừng nói thế mà… Chính anh mới phải xin lỗi em đấy !... Nếu không có em ! Chắc anh đã chết từ lâu rồi !...

Yến Ly vội đưa tay bịt miệng anh nó lại.

- Kìa ! Anh !... Sao lại nói gỡ như thế ?...Không nên đâu !...

Gia huy đưa tay lên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, mịm màng của con bé đang để trên miệng mình… Nó cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên bàn tay con nhóc.

- Cảm ơn em !... Cảm ơn em nhiều lắm !...

Con bé vui vẻ nhìn anh nó.

- Xem anh kìa !... chúng mình là an hem sinh đôi mà…

Nghe nhắc đến đó, Gia Huy khẽ giật mình. Đúng rồi ! Yến Ly vẫn chưa biết gì cả. Con bé cứ nghĩ Gia Huy là anh trai nó.

- Hmm… Em đói chưa ?... Anh mang ít thức ăn lên cho em… Em rang ăn nhiều cho mau lại sức… Ăn xong còn uống thuốc nữa.. – Gia Huy đưa tay lên sờ vào trán con nhóc. Nó đã hết sốt rồi thì phải ?!!..

- Chán quá !... Ngày nào cũng bắt em ăn, ngủ, rồi uống thuốc… Em bực mình không chịu được… Mai anh cho em đi học đi !... - Yến Ly xuống giọng nài nỉ.

- Em đang bệnh thì phải vậy thôi !... Chiều anh đi học về, nghe bảo là buổi trưa em không chịu ăn gì phải không… Sao em hư quá vậy ?...

- Một ngày mà lúc nào cũng phải nằm… anh bảo làm sao bụng em tiêu hoá thức ăn cho kịp đây ?... Đến giờ em cũng còn chưa muốn ăn nè…

- Thế không ổn !... Nếu mai em muốn đi học thì bây giờ phải ăn hết những thức ăn này… Hãy chứng tỏ cho anh thấy em là người hoàn toàn khoẻ mạnh xem nào !... – Gia Huy tìm cách dụ khi con bé.

- Anh chỉ làm khó em thôi !... – Con bé xụ mặt xuống.

- Ngoan nào ! Để anh múc cho em ăn nhé !... – Gia Huy cầm lấy chén súp dỗ dành con nhỏ.

- Có anh hai sướng thật đó !... – con bé cười tít cả hai mắt.

- St… Y như trẻ con vậy !... – Gia huy phì cười quay mặt đi.

Con bé ngoan ngoãn cố ăn hết những thức ăn mà anh nó vừa đem lên cho thằng bé được vui. Yến Ly ngâu thơ như một đứa trẻ khiến Gia Huy thấy lòng mình xao xuýến lạ… Con bé như một ngọn gió mát thổi vào, làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời nó. Trước đây, thằng bé nổi tiếng là hào hoa, bước ra đường một bước cũng có khối cô theo đuổi. Từ ngày con bé xuất hiện, , mọi chuyện đã thay đổi khác hẳn. lúc trước, mỗi lần tan học, Gia Huy không về nhà ngay mà cứ long bông, hẹ hò với các cô nàng suốt… Bây giờ thì không còn như vậy nữa… Mỗi buổi sáng, nó đều không muốn đi học, chiều thì chỉ mong sớm tan học để về nhà ngay khi có thể. Bất cứ ở đâu, bất cứ giờ phút nào, nó cũng chỉ mong mỗi môộ điều là luon được nhìn thấy con bé mà thôi…

………………………………..

Sáng hôm sau.

- Yến Ly !... Em sắp xong chưa ?... – Gia Huy đứng dưới phòng khách gọi với lên.

- Em xong ngay đây !... Chờ em chút !... - Yến Ly vội vàng cho mấy quyển sách vào ba lô, khoác lên vai rồi chạy như bay ra khỏi phòng. Sáng nay, con bé trông rạng rỡ với bộ quần áo kiểu màu hồng, tay ngắn, mái tóc để xoã tự nhiên ôm lấy khuôn mặt xinh xắn, thanh tú như búp bê…

- Xin lỗi đã để anh chờ !... – Con be xuất hiện ở đầu cầu thang. Gia Huy mỉm cười hạnh phúc nhìn nó

- Không cần phải vội… Coi chừng kẻo ngã đó !...

Bà nội nhìn nó âu yếm. Cả nhà nó cũng giấu nhẹm ab2 nội nó chuyện này.
- Con khoẻ hẳn chưa mà đi học ?..

- Con không sao đâu ạ !... - Yến Ly tíu tít. Con bé rất vui vì nó đã được bay nhảy trở lại.

Ông bà Hoàng khẽ vuốt tóc nó.

- Gia Huy !... Con nhớ trông em cẩn thận đấy !...

- Vâng ạ !..

- Thưa bà và bố mẹ, chúng con đi đây !... – Gia Huy nắm tay con bé, cả hai vui vẻ đi học.

………………………………
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:34 pm

Yến Ly vừa đi vừa ôm tay anh nó trò chuyện.

- Lâu lắm rồi em mới đuợc ra đường thế này… Thích quá đi mất !...

Gia Huy vẫn để yên tay nó trong tay con bé. Đối với nó, đấy đúng là giây phút hạnh phúc nhất đời mình. Nó vẩn vơ suy nghĩ.

Con bé vẫn tiếp tục líu lo bên cạnh nó.

- Chiều về anh dẫn em ra công viên nhé !...

- Anh hai… anh hai…

- Huh ?...

- Anh làm sao thế ?...

- À, không… không có gì !.. em vừa nói chuyện gì vậy ?..

- Em bảo chiều tan học, anh dẫn em đi công viên, sau đó đi ăn kem… được không anh ?...

- Ồ… được !... Được chứ !.. Cứ thế nhé !...

- Cảm ơn anh !... – Con bé nhoẻn miệng cười sung sướng.

………………………………..

Cả nhà đã đi ngủ hết, chì còn cô giúp việc thức canh cửa cho hai đứa nó mà thôi. Vừa vào đến phòng khách, Yến Ly đã che miệng ngáp dài, nó không giấu được vẻ mệt mỏi đang hiện rõ trên gương mặt mình…

Gia Huy chia tay con nhóc trước cửa phòng của con bé.

- Hôm nay đi nhiều chắc em mệt lắm… Ráng ngủ sớm đi nhé !...

- Hmm… Anh cũng như vậy nha !...

- À, mai Chủ nhật em có chương trình gì chưa ?...

Con bé nghiêng nghiêng đầu nghĩ ngợi.

- Chắc là không có gì đặc biệt… Còn anh ?...

- Anh cũng thế !... Hay là mai anh em mình đi công viên nữa nhé!...

- Em rất thích !... Ý mà… không được !... – Con bé nhìn anh nó bằng ánh mắt lém lỉnh.

- Sao vậy ?... Em có hẹn à ?...

- Không phải !... Bí mật !... Mai anh khắc biết !... Con nhỏ nháy mắt nhìn anh nó.

Thằng bé ngẩn ngơ đầy thắc mắc.

- Gì mà em ra vẻ quan trọng thế ?... Nói cho anh biết trước đi !...

- Không được !... Em đã bảo là ngày mai mà… Tạm biệt !... Chúc anh ngủ ngon…

Gia Huy lặng lẽ trở về phòng mình. Liệu trong cái đầu tinh nghịch của con bé ấy chứa đựng cái gì, đố ai mà biết được ?!!...

Tối hôm đó, trời đột nhiên mưa dữ dội, gió từng cơn rít liên hồi. Trong căn phòng ấm cúng, sang trọng của mình, con bé cảm nhận được mình thật sung sướng và hạnh phúc không còn gì sánh bằng. không có mẹ, con bé lại tìm được một người cha, một người anh hết lòng chăm sóc, lo lắng cho nó từng li từng tí. Nó nhìn từng hạt mưa bám vào khung cửa kính mà thấy đời thật đẹp với mình.

Phòng cạnh bên, Gia Huy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say. Trong mơ, Gia Huy thấy một cảnh tượng hết sức đau lòng làm nó toát mồ hôi lạnh, rằng Yến Ly đã biết được sự thật anh và cha không phải là người thân như con bé hằng mong ước. Trong một đêm Tuyết rơi trắng xoá, con bé đã thu xếp hành lí và rời khỏi nhà nó…

Yến Ly nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được. Con bé thấy cổ họng mình khát khô như sa mạc bỏng rát. Nó bật đèn dậy và ra ngoài tim nước uống. Tủ lạnh tầng 1 chỉ toàn là nước ngọt, nước trái cây, cùng với sữa tươi. Con nhóc nhẹ nhàng bật đèn hành lang tầng 1 để đi xuống tầng trệt lấy nước uống.

Nó vừa đặt chân xuống bậc thang cuối cùng thì nghe thấy tiếng thì thầm, nói chuyện phát ra từ căn phòng bên phải dưới chân cầu thang. Con bé ngạc nhiên đi về phía ấy…

- Bố mẹ cũng chưa ngủ sao nhỉ ?... – Nó nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường. Hơn 11h đêm rồi còn gì ?...

Mặc dù biết nghe lén là rất xấu, và nó cũng không định nghe nữa. Nhưng nó bỗng giật mình vì một trong hai người bố mẹ nó chơợ nhắc đến tên nó. Theo phản xạ tự nhiên, nó đến sát cửa phòng của bố mẹ nó, kề tai vào nghe thử. Từng lời nói của hai người vừa vặn rót vào tai nó, nhưng con bé lại nghe trái tim mình đau nhói, cổ họng nó như muốn tắc nghẹn lại, hai tai như muốn ù lên, cặp mắt nó từ từ nhoè đi vì nước mắt đã uớt đẫm khuôn mặt xinh dep của nó tự khi nào.

- Anh à… Chuyện con bé Yến Ly tính làm sao đây ?... Hay ta hỏi trực tiếp nó nhé !... - Giọng của mẹ nó nghe chừng lo lắng.

Tiếng bô nó chậm rãi, bình tĩnh.

- Anh nghĩ… hay là khoan đã. Không nên cho con bé biết sự thật vội… Nó mới bệnh khỏi mà… Dù gì con bé cũng đã cứu mạng Gia Huy nhà mình… Cứ từ từ xem sao đã…

- Nhưng em lo lắm… Hai đứa nó đâu phải là anh em sinh đôi gì, thế mà cứ suốt ngày quấn lấy nhau như hình với bóng… Thế không ổn !... rốt cục tại sao con bé lại lừa chúng ta, bảo là em sinh đôi của Gia Huy chứ ?... Vậy… còn em ruột thật sự của Gia Huy ở đâu ?...

Con bé chới với nhìn ra chung quanh. Nó bụm miệng mình lại để không kêu lên thành tiếng. Yến Ly muốn ngất đi vì những lời mà nó vừa nghe được. Nó chạy một mạch lên phòng và đóng sầm cửa lại. Con bé đi về phía cuối phòng và ngồi thu mình vào một góc, không bật đèn và cứ thế khóc như mưa. Ngoài trời, gí vẫn thét gào từng cơn. Trong này, con bé có la rách cổ họng cũng chẳng ai nghe thấy… Trời ơi ! những gì nó vừa nghe được là sự thật sao ? Nó không hề có chút máu mủ gì trong cái nhà này ư ? Vậy… còn tất cả chuỵên mẹ nói nói với nó đều là gạt gẫm, lừa dối sao ?... Chuyện là thế nào đây ?...
Yến Ly chợt nhớ đến thái độ khác lạ của bố nó và anh nó khi con bé từ bệnh viện trở về… Bây giờ thì nó đã hiểu là vì sao ?...

Con bé nhớ đến mẹ mình, nó mím chặt môi lại, nghiến răng trèo trẹo, đôi mắt căm tức nhìn ra ngoài trời như muốn nuốt chửng cả thế giới vào nỗi xót xa, cay đắng của mình… Tất cã là vì bà ấy ! LÀ vì bà nên tôi mới trở nên thê thảm như thế này !... Tại sao bà lại làm cho tôi ra nông nỗi này ?... Tại sao bà lại làm ch tôi trở nên trơ trẽn, lố bịch và xấu xa đến nhường này ?... Con bé thẫn thờ đến bấn loạn cả đầu óc. Trong lòng nó bây giờ chỉ tràn ngập một nổi tủi hờn, căm hận. Nó mở cửa sổ cho nước mưa hắt tới tấp vào mặt mình. Con bé ngửa mặt lên trời gào thật to. Tíêng gào nghe mới ai oán và não lòng làm sao ?...
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:34 pm

Từng làn mưa quất vào mặt con bé, chảy ròng ròng trên gương mặt nó hoà quyện cùng hai dòng nước mắt nhạt nhoà mà con bé nghe trái tim mình nhói đau, lạnh buốt. Hoá ra, con bé lâu nay sống trong sự giả dối, lường gạt người khác mà chính bản thân nó cũng không biết… Có nỗi đau nào bằng nỗi đau bị chính mẹ đẻ mình bỏ rơi, lại còn gạt gẫm lừa dối nó trong suốt thời gian qua. Nó thật sự đáng thương thế này sao ?...

Một lúc lâu sau, sau khi cơn xúc động tạm lắng xuống, con bé mới tạm bình tĩnh trở lại. Nó lặng lẽ đứng lên, lôi trong tủ ra chiếc Valid a cũ kĩ mà lúc mới đến đây nó đã mang theo. Nó chậm chạp xếp từng bộ đồ của nó cùng vài quyển sach vào Vali… Nó không lấy theo bất cứ thứ gì mà nó có được từ khi vào sống nhà Gia Huy cả, từ bộ quần ào mà bà Hoàng đã sắm cho nó cùng với giày dép, trang sức, và cả đồng hồ nữa… Nó chỉ mang theo duy nhất một thứ của nhà họ Hoàng, đó chính là tấm ảnh chụp chung toàn gia đình từ khi nó vào làm thành viên mới trong gia đình.

Con bé xếp là thư làm 3 và cho vào phong bì cẩn thận, rồi đặt ngay ngắn ở giữa bàn học. Nó cầm lấy cái Vali, tắt đèn, đóng cửa và đi ra ngoài…
Yến Ly nhìn sang phòng của Gia Huy lần cuối cùng, nó âm thầm cất từng bước chân nặng trĩu lê xuống lầu.


- Yến Ly à !... Trịnh Yến Ly !... Mày làm như thế đúng lắm … Mày là cái thứ gì mà đòi ở nhà này chứ ?!... Phải ! Rốt cục thì mày chẳng có tư cách gì cả… Mày mà cũng đòi có anh và cha sang trọng thế này sao ?... Cuối cùng màu cũng đã khôn ngoan hơn rồi đấy !... Không chờ người ta đuổi !... Mày cùng có lòng tự trọng mà, đúng không ?...

Con bé vừa đi, vừa đắm chìm trong nỗi cay đắng, tự trách bản thân mìnhghê ghớm. Nó thấy mình thật đáng xấu hổ vì lâu nay đã làm kẻ mặt dày, nói dối, phỉnh gạt ngưới khác để được sống trong căn nhà đầy quyền quí như thế này. Thế mà lâu nay nó những tưởng đó là gia đình thật sự của mình, dồn tất cả niềm tin và lòng thương yêu của mình vào đấy… để rồi cuối cùng cũng chỉ là một cơn ảo mộng mà thôi…

Khôg dù, không áo đi mưa, Yến Ly đứng giữa khu vườn rộng, thơm ngát các loài hoa nở về đêm, ngắm nhìn lại ngôi nhà một thời con bé hằng thương yêu, gắn bó lần cuối cùng rồi quay lưng, bước đi trong màn mưa dày đặc, bóng tối bao trùm khắp nơi… Con bé bước đi như một chiếc bóng lẻ loi, đơn độc, đáng thương và nhỏ bé giữa con phố dài, lạnh lẽo… Nó không còn thấy sợ bóng đêm, sự tĩnh mịch của con đường nữa… Trong lòng con bé lúc này, sự giả dối, lừa bịp còn đáng sợ và đau lòng hơn gấp mấy vạn lần sự sợ hãi bên ngoài đó nữa… Con bé cứ bước đi như mộ kẻ vô hồn mà không định hướng mình sẽ đi đâu… Nó chỉ biết rằng, đi càng xa khỏi ngôi nhà ấy càng tốt thôi…

……………………………………….

Là thư trên tay Gia Huy rớt xuống đất, nó chạy bổ đi tìm con bé kháp các phòng mà bóng dáng con bé vẫn bặt tăm… Trong tiếng mưa rơi, gió rít, Gia Huy đã nghe loáng thoáng thấy tiếng ai đó khóc lóc rất đỗi thương tâm, rồi cơn ác mộng về Yến Ly làm Gia Huy tỉnh giấc. Nó bật dậy, định sang phòng em gái nó, xem con bé đã đắp chăn kín chưa, vì bên ngoài trời đang mưa rất to, và rất lạnh. Tính con bé ngủ lại hay đạp chăn rơi xuống đất. Lúc đèn trong phòng Yến Ly bât lên, thằng bé mới sững sốt khi thấy chăn nệm trên giường quá gọn gang, ngay ngắn mà chẳng thấy bóng con bé đâu cả… Nó cũng nhanh chóng nhìn thấy lá thư trên bàn học mà con nhóc cố tình để lại… Việc mà nó luôn lo sợ cuôi cùng cũng đã xảy ra… Con bé đã chọn cách rời xa nó, rời xa gia đình như một lời tạ lỗi về hành đông mà con bé cho là đáng khinh bỉ như nó viêt trong thư…

Gia Huy thẫn thờ ngồ thừ người ra trên chiếc giường của Yến Ly

- Yến Ly !... Em gái bé bỏng của anh ! Tại sao em lại làm thế ?... Em có tội gì đâu mà phải chịu cảnh trái ngang thế này ?... Anh tin em !... Anh tin Yến Ly của anh không phải là một người giả dối… Ánh mắt em trong sáng biết bao, hồn nhiên biết bao và… đáng yêu biết bao… Tại sao em lại bỏ đi trong khi chưa nói chuyện với anh dù chỉ một lân… Sao em ngốc quá vậy, Yến Ly ?!... Chẳng lẽ em nói đi là có thể đi dễ dàng như thế sao ?... Vậy lâu nay chúng ta sống chung như người một nhà chẳng hề có ý nghĩa gì với em sao ?... Yến Ly !... Anh thật sự chẳng là gì của em đến thế ư ?...

Gia Huy miên man buồn bã trong nỗi nhớ thương Yến Ly. Con bé thật sự làm cho nó chới với, hụt hẫng. Con nhóc hành động nhanh quá, không kịp để nó bày tỏ tình cảm, cũng như lập trường của mình. Từ khi biết con bé không phải là em gái mình, thằng bé đã không ngừng ảo tưởng về hình bóng con nhóc, lúc ăn cơm cũng như khi đi ngủ, hình ảnh con bé luôn iện rõ lên tâm trí nó rõ mồn một. Thậm chí ngay cả khi nó và con nhóc ở cạnh nhau, nó vẫn thấy nhớ nhung con bé đến lạ kì… Không phải là anh em thì sao chứ ?... Gia Huy có bao giờ mong như vậy kể từ lần đầu tiên gặp con nhóc đâu… Thế mà, hình bóng ấy đang nhoè dần trong mắt nó lúc này…

Gia Huy vụt đứng lên, nó chạy như bay ra khỏi phòng con bé. Đúng rồi, Yến Ly chưa thể đi xa được, bên ngoài trời lại đang mưa to gió lớn thế kia mà - Yến Ly ! Sao em khờ quá vậy ?... Trời đang mưa như thế kia, em cứ nhất thiết phải ra đi sao ?... Không đợi đến trời sáng được ư ?... Mong là anh có thể tìm thấy em, em đang bệnh lại còn tự hành hạ bản thân mình nữa… Em trong sáng đến độ không toan tính gì cho bản thân mình hết, em làm thế anh đau lòng lắm, em biết không?!... Vé đi, Yến Ly !... Vế với anh đi, Yến Ly !... Anh xin em đấy !... Vừa đi, thằng bé vừa lẩm bẩm như một kẻ mắc bệnh mộng du. Mong ước duy nhất của nó lúc này là tim ran gay được con bé, đem con bé về lại với gia đình anh…

Gia Huy người ướt như chuột lột về nhà trong sự ngạc nhiên quá đỗi cảu cả gia đình. Thì ra bố mẹ nó nửa đêm đi kiểm tra các phòng, thấy thiếu mất anh em sinh đôi chúng nó nên đâm ra lo lắng và thức dậy cũng vì lẽ đó.

Vừa thấy thằng bé xuất hiện ở cửa, cả nhà nó thở phào nhẹ nhõm, an tâm

- con đi đâu dưới trời mưa vào đêm hôm khuya khoắt thế này ?... Con xem con kìa !... Ướt hết còn gì ?!... – Bà Hoàng tỏ ra lo lắng.

- Mẹ !... – Gia Huy chợt hét lên khiến mọi người trong nhà nó đều giật bắn cả mình… Nó cho rằng chính mẹ nó nói ra sự thật làm con bé phải bỏ nhà ra đi thế này.

- Yến Ly đã bỏ đi rồi… em ấy đã bỏ đi xa rồi… mãi mãi không quay về nữa… Mẹ ác lắm… mẹ ác lắm, mẹ biết không ?... – Nó ngồi phệt xuống chiếc salon, úp mặt vào lòng bàn tay và nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.

- Gia Huy !... Con nói gì thế ?... Yến Ly đã bỏ đi, mà đi đâu ?... Mẹ chẳng hiểu gì cả !... - Mẹ nó nhìn nó ngơ ngác., rồi quay sang nhìn bố nó và các chị nó. Mọi người đều lắc đầu nhìn nhau, chẳng ai hiểu gì hết.

- Các người đóng kịch giỏi lắm… Đừng có đóng kịch trước mặt tôi !... – Gia huy lại gào lên.

- Gia Huy !... Con không được hỗn với mẹ !... Cuối cùng là có chuyện gì vậy ? Con nói rõ xem nào !... - Bố thằng nhỏ vỗ vai nó trấn an.

- Các người tự xem đi sẽ rõ… Sao lại tàn nhẫn với Yến Ly như thế ?... Em ấy có tội gì đâu chứ ?...

Cả nhà nó xùm lại xem bức thư mà con nhóc để lại. Họ cùng nhìn nhauđầy vẻ ngạc nhiên lẫn khó hiểu…

- Thế này là sao ?...Con nói Yến Ly bỏ đi rồi à ? - Mẹ Gia Huy cầm bức thư đi lại trước mặt nó.
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:34 pm

- Tại sao mẹ lại nói cho em ấy nghe chuyện này làm gì ?... Con đã bảo là để từ từ con kiếm cách lưa lời nói với em ấy rồi mà… Bây giờ thì tốt rồi !... Nếu em ấy mà không quay về đây nữa… con sẽ đi cùng em ấy rời khỏi nhà này cho xem…

- Gia Huy !... Con bình tĩnh lại mẹ xem nào !... Sao con lại dám nói ra những lời ấy hả ?... Có biết bố mẹ thương yêu, lo lắng cho con như thế nào không ?... chỉ vì con bé ấy mà con đòi bỏ nhà đi ư ?... Thế thì con đi đi !... Xem như mẹ chưa từng có con vậy… - Bà Hoàng cay đắng nhìn con mình, đứa con trai mà bà yêu quí hơn hết thảy mọi thứ trên đời này lại đang đòi bỏ bà mà đi, chỉ vì một đứa con gái chẳng có chút máu mủ ruột rà gì…

-+++ chưa từng bao giờ thử thương yêu em ấy được một lần sao ?... Mẹ tàn nhẫn đến vô tình như thế này ư ?... Hmm … ? – Gia huy xót xa trong lòng khi nghĩ về cô em gái mà nó hằng thương mến giờ này không biết đang lang thang ở đâu…

- Con nghe cho rõ mẹ nói đây… Yến Ly bỏ nhà đi là chuyện cùa nó.+++ chẳng nói gì với con bé cả… Mẹ cũng chẳng biết nó nghe được chuyện này từ đâu… Nhưng mẹ khẳng định lại một lần nữa với con là mẹ không nói gì với con bé ấy hết… Tin hay không là tuỳ con !... – Bà Hoàng lộ vể giận dữ, khó chịu.

- Vậy thì… ai nói cho em ấy biết chứ ?... – Gia Huy đả mắt một luợt nhìn mọi người trong nhà nó.

- Không phải chị !... - Tuyết Ngọc nhìn nó lắc đầu.

- Chị cũng không có nói gì đâu à nha !... - Tuyết Nhi nhún vai quay mặt sang chỗ khác.

- Không phải tôi… Cậu đừng có nhìn tôi như thế !... tuy tôi với nó hay cãi nhau nhưng chuyện này tôi thực sự không biết… - Tuyết Lan bực bội nhìn thằng nhỏ.

- Được rồi !... Vấn đề bây giờ không phải là ai nói hay lỗi của ai… mà là phải đi tìm con bé về ngay. Ở đây con bé có quen biết ai đâu… nó làm cách nào mà tự xoay sở lấy một mình được ?! – Ông Hoàng lên tiếng dàn hoà.

- Con cũng nghĩ thê !... Lần trước ở một mình, em ấy đã phải vào bệnh viện rồi… Lần này con lo lắm… Yến Ly vừa bị tai nạn xong, lại còn bị bệnh chưa khỏi nữa… Con thực sự rất lo cho em ấy !... – Nét mặt thằng bé căng thẳng lẫn lo sợ thấy rõ.

Nguyên cả một buổi tối hôm ấy, cả nhà Gia Huy nháo nhào lên đi kiếm con bé khắp nơi, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng con bé đâu. Gia Huy sực nhớ ra Lan Lan và gọi điện cho cô bé, nhưng cả Minh Khánh và Lan Lan ngoài việc hốt hoảng lên như nhà nó thì cũng chẳng biết gì thêm… rốt cục là con bé biến đi đằng nào chứ ?...

…………………………………………�� � �…

Gấn 6h sáng…

Cả nhà Gia Huy ngồi trên ghế salon nệm dài, mệt mỏi nhìn nhau lắc đầu, dường như ai cũng đuối sức vì đã thức trọn một đêm để túc trực bên máy điện thoại. Không người nào buồn mở miệng nói lấy một câu. Văng Yến Ly, cả nhà thằng bé cũng im ắng hẳn đi… Dù muốn hay không thì lâu nay họ cũng đã quen nhìn thấy khuôn mặt con bé là một thành viên của gia đình rồi… Đột ngột không thấy con bé thế này… dường như chưa một ai thích ứng với điều này cả… Gia Huy và bố mẹ nó là buồn nhất… Họ vô cùng thương nhớ và lo lắng cho con nhỏ…

King coong…. King coong…

Tiếng chuông cửa dồn dập dường như mang theo ngọn gió mát lùa vào nhà.
Gia Huy đang rầu rĩ trên ghế, không buồn động đậy, vừa nghe thấy tiếng chuông cửa, lập tức nó bật dậy nhanh như một chiếc lò xo…

- Yến Ly !... Chắc là Yến Ly đấy !... Em ấy đã quay về rồi !... – Nét mặt thằng bé rạng rỡ hẳn lên, nó lao ngay ra phái cửa chính.

Bố mẹ và các chị của nó cũng đứng cả lên. Ai ai cũng nôn nóng, dáng vẻ chờ đợi.

- Anh Gia Huy !... – An Kì xuất hiện ở cửa trong nỗi thất vọng, ngỡ ngàng của Gia Huy.

Mọi người trong nhà nó cũng thất vọng và ngồi xuống luôn.

- Cháu chào hai bác !... Em chào các chị ạ !... – An Kì tươi cười lễ phép.

- Cháu đến chơi !... – Bà Hoàng chào lại một cách miễn cưỡng. Bố mẹ nó vá các chị lần luợt bỏ về phòng hết. Tất cả đều đang buồn và chẳng ai đâu còn tâm trạng mà tiếp chuyện nữa…

Ở phòng khách chỉ còn lại Gia Huy và An Kì.

- Sao em lại đến đấy ?... – Gia Huy bực bội trong lòng. Đang sốt ruột, lo lắng cho Yến Ly muốn chết, còn tâm tình đâu mà nói chuyện.

- Anh nói gì lạ vậy ?... Chẳng phải anh hẹn em đến nhà anh hôm nay ư ? – An Kì tròn mắt hỏi lại.

- Gì chứ ?... Anh hẹn em hồi nào ?!... Em có lầm không vậy ?... Sao anh không nhớ gì ?... – Gia Huy còn ngạc nhiên hơn.

- Không đâu !... Cách đây mấy hôm, Yến Ly gọi điện cho em nói rõ ràng thế mà… Cô ấy còn bảo anh muốn đưa em về ra mắt chính thức trong gia đình – An Kì nói giọng chắc chắn.

-…. ?!... – Gia huy ngớ người ra, nó chợt nhớ đến câu chuyện tối hôm quanó nói với con bé. Thì ra hôm qua con nhỏ nhất định không chịu hẹn đi công viên cùng nó hoá ra là vì An kì… Chuyện bí mật của con nhóc là như vậy sao ?... Chắc con bé tưởng mình thích An Kì nên cố ý làm bà mai rắc rối đây mà… Nghĩ đến con nhóc, Gia Huy thấy nơi sống mũi mình cay cay. Con bé mà nó luôn cho là vô tâm, thờ ơ, và có tí tẹo ngốc nghếch đến ngu ngơ, hoá ra lại rất để ý đến nó… Con bé quan tâm đến Gia Huy theo cái cách ngây ngô của mình mà không hề để ý đến cảm giác, cảm nhận của anh nó là như thế nào. Tại sao con nhóc dám chắc là mình thích An Kì mà hành động lung tung, bừa bãi như vậy chứ ? Thật là… Ôi ! Yến Ly ! Yến Ly thương yêu của anh, em đang ở đâu, về nhà đi !... Hãy quay về đi ! Có biết anh đang nhớ em lắm không ?... Nhớ đến phát điên lên được !...

- Xin lỗi !... – Gia Huy ngập ngừng – Em về đi… Anh đang có chuyện rất bận… Anh sẽ gặp em sau !...

- Thế này là thế nào ?... Anh em nhà anh đang đùa với tôi có phải không ?... – An Kì lộ vẻ bực mình.

- Anh xin lỗi !... Nhưng bây giờ thực sự là không được !... Em về đi ! Anh xin lỗi!... – Gia Huy hạ thấp giọng.

- Được thôi !... Tôi sẽ về… về mãi mãi và không bao giờ quay lại đây nữa… Tôi chính thức thông báo với anh là kể từ hôm nay, mối quan hệ giữa anh với tôi hoàn toàn chấm dứt… Tôi bị nhục nãh thế này đủ rồi !... Tạm biệt !... – An Kì xô cửa bỏ chạy ra ngoài.

“ Giử em lại đi, Gia Huy !... Hãy chạy theo giữa em lại ! Em nhất định sẽ quay về với anh mà… Đồ ngốc !... Sao anh lại không chạy theo tôi ?!... Tôi căm thù anh ! Tôi hận anh !... Tôi ghét anh !... “ – An Kì lẩm bẩm thầm trong miệng, nhưng lời cầu nguyện của nó xem ra chẳng chút tương giao nào với người nhận nó cả… An Kì đành nuốt giận đi về trong nỗi hậm hực, nghẹn ngào…

Gia Huy thất thểu đi về chiếc ghế nệm dài và ngồi xuống đó lại. Nếu là thường ngày, có lẽ nó đã đuổi theo con bé, ít ra là để nói lời xin lỗi và đưa con bé về… Nhưng bây giờ nó chẳng còn tâm trạng đâu mà nghĩ chuyện gì khác nữa… Với nó, việc quan trọng và duy nhất cần làm trong đầu nó lúc này là tìm cho bằng được Yến Ly, cô em gái và xinh đẹp có một không hai trên đời của nó. Chỉ cần nghĩ đến chuyện con bé đã phải lang thang một mình cả đêm ngoài mưa như thế kia là nó nghe cõi lòng mình tan nát và nhói đau… Con bé làm sao chịu nỗi chứ ?...

Thằng bé mệt mỏi quá nên dựa lưng vào ghế nằm thiếp đi một chút. Nhưng cứ nhắm mắt lại là nó lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng ngời của con bé hiện ra trong trí óc nó, như hớp mắt hồn nó vậy… Thằng bé không có cách gì ngủ được…

…………………………….
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:35 pm

Khoảng hơn 7h sáng…

King coong… King coong…

- Yến Ly !...Yến Ly về đấy bố mẹ ơi !... Lần này chắc là em ấy đó !... – Ánh mắt thằng bé lại sáng lên tia hi vọng. Nó nhào ngay ra cửa mà không chờ cô giúp việc làm cái công chuyện thường ngày của cô ta…

- Cô là ai thế ?... – Thằng bé ngẩn ngơ ở cánh cửa. Lại tiếp tục thất vọng rồi…


- Xin hỏi đây có phải là nhà của cô Hoàng Yến Ly không ạ ?... - Người ohụ nữ nhìn nó hỏi.

- Vâng !... Cô biết em gái cháu sao ?... Mời cô vào !... – Gia Huy niềm nở. Chỉ cần ai đó biết tung tích gì về con bé nó đều vui vẻ mời vào.

Bố mẹ và các chị của nó ngạc nhiên nhìn người phụ nữ vừa xuất hiện trong phòng khách của họ.

- Xin chào các vị !... - NGười phụ nữ lạ lên tiếng.

- Đây là… - Bà Hoàng quay qua nhìn Gia Huy.

- Thưa mẹ… cô ấy nói cô ấy có biết Yến Ly ạ !... - Thằng nhỏ nhanh nhảu.

- Có thật không ?... Có thật là cô biết con gái chúng tôi hiện giờ ở đâu không ?... – Bà Hoàng mừng rỡ đi về phía người phụ nữ ấy.

Cả nó và người nhà nó đều đổ dồn ánh mắt trông chờ vào phí người đàn bà vừa mới đến.

- Sao ạ ?... Cô ấy… ý tôi là… cô Yến Ly hiện giờ không có nhà sao ạ ?... - Người phụ nữ ngạc nhiên.

- Vậy… cô không phải đến đây vì biết em cháu đang ở đâu ư ?... – Thằng nhỏ ngơ ngác hỏi lại.

- Không !... Thật ra tôi không biết các vị đang nói gì… Tôi… tôi đến đây là để tim cô Yến Ly có việc riêng. - NGười đàn bà lộ nét lung túng trong nỗi thất vọng một lần nữa của gia đình nó. Lại mừng hụt rồi !...

Khuôn mặt Gia Huy vừa tươi vui đã buồn bã, thiểu não trở lại… Nó thẫn thờ đi về phía salon và ngồi xuống thở dài nào nuột.

Bô mẹ của nó cũng không có gì để nôn nóng nên ai cũng trở về vị trí nấy.
Bà Hoáng quay qua người phụ nữ lịch sự.

- Xin lỗi !... Cô tìm con gái chúng tôi có việc gì không ?... Con bé hiện giờ không có nhà…

- Tôi biết mình đường đột đến thế này là làm phiền gia đình… Nhưng tôi thật sự có việc rất quan trọng muốn tìm cô bé và gia đình cô bé hiện tại…

- Xin lỗi, nhưng nếu chị thấy không phìên thì… chúng tôi có thể hỏi là chuyện gì được không ?... Chúng tôi có thể giúp gì được cho chị ?... Yến Ly là con gái chúng tôi… Có việc gì với cô bé, chị cứ nói đừng ngại…

- Vâng… vậy thì.. vậy thì… tôi sẽ nói thẳng không vòng vo nữa… Thật ra… tôi đến đây là tìm con gái tôi…

- Con gái ?!... Chúng tôi không hiểu… - Cả nhà Gia Huy há hốc miệng ra nhìn nhau. Con gái của người phụ nữ ấy thì liên quan gì đến ở đây nhỉ ?...

- Xin tự giới thiệu… Tôi tên là Trần Anh… Con gái tôi là Trịnh Yến Ly… và hiện giờ tôi đến đây là để tìm cô bé…

- Sao cơ ?... - Cả nhà thằng nhỏ lại thêm một phen kinh ngạc. Gia Huy đang ngồi vắt vẻo trên ghê salon cũng suýt rớt đất sau lời tuyên bố của người phụ nữa ấy.

- Chị… vừa nói cái gì ?... Yến Ly là con gái chị ?!... Tôi không nghe nhầm đấy chứ ?... Không thể thế được… Con bé có mẹ hẳn hoi và mẹ con bé mới mất cách đây không lâu mà.. – Ông Hoàng lúc bấy giờ mới chậm rãi lên tiếng.


- Đúng thế !... - Cả nhà nó lại gật đầu nhìn nhau. Chắc chắn là người đàn bà này đang viết tiểu thuyết rồi…

- Ý gia đình muốn nói đến bà Trịnh Tiểu Hoa là mẹ cô bé sao ?... – Bà họ Trần đó thong thả chìa tấm hình có mặt con nhóc khi còn bé và một người phụ nữ đang ngồi trên ghế xích đu, ôm lấy con nhóc vào lòng.

Cả nhà thằng bé lại chùm hum vào xem tấm hình…

- Vâng… chính là cô ấy… - Ông Hoàng khẳng định.

- Bà ấy không phải là mẹ ruột của cô bé…

- Sao có thể thế được ?!... Khi bà ấy sinh con… tôi cũng có mặt ở đấy mà… Là một cặp sinh đ6i khác giới tính… không thể lầm được… - Ông Hoàng ngơ ngác nhìn người phụ nữ…

Gia Huy nãy giờ im lặng ngồi nghe, như nuốt từng câu từng chữ vào lòng nò. Nó cũng đã biết chuyện Yến Ly không phải là em gái nó từ lâu… nhưng còn chuyện con bé có tới hai bà mẹ thì bây giờ nó mới nghe qua lần đầu tiên… Bao lâu nay nó chỉ nghĩ đơn giản rằng, có thể con bé là con gái riêng của bà Trinh đó với một người đàn ông nào khác sau này… Thế mà ở đâu lại mọc ra một bà họ TRần nào đó lạ hoắc đến nhận con thế này ?... Giọng điệu bà ta lại đầy vẻ chắc chắn, hung hồn… Vậy còn con bé em ruột của nó đâu ?...

- Đúng là Yến Ly không phải là con gái bà Trịnh, cũng như không phải là con gái của ông như lâu nay ông lầm tưởng… Tôi thật tình rất tiếc khi phải nói rõ cho gia đình ông biết một sự thật rằng… con gái ông… cô bé đã mất chỉ sau khi sinh được vài ngày… Yến Ly là cô bé sau này được bà Trịnh nhận về từ viện mồ côi LAM DƯƠNG… Cô bé ấy đích thực là con gái tôi… - Bà Trần kể rõ sự tình.

- Cô nói dối !... Đó không phải là sự thật !... Em gái cháu không có mất đi, em gái cháu vẫn còn sống trên thế gian này… - Thằng bé bất ngờ hét lên
đầy xúc động làm cả nhà nó cũng phải giật bắn mình trước thái độ của nó…

- Gia Huy !... Em bình tĩnh lại đi !... - Tuyết Ngọc bấm nhẹ vào tay thằng bé.

- Tại sao chúng ta lại ngôi ở đây để nghe bà ta ăn nói xằng bậy, vô căn cứ như thế chứ ?... – Gia Huy tức giận.

- Con không được hỗn… Nghe tiếp xem sao đã… - Ông Hoàng lừ mắt nhìn thằng nhỏ. Rồi quay sang bà TRần, ông vui vẻ lịch sự - Xin lỗi chị !... Nhưng tôi muốn được biết tất cả sự thật… Xin chị cứ nói…

- Những gì tôi nói ra hôm nay đều là sự thật 100%... nếu các vị không tin, có thể nhờ người kiểm chứng lại… Viện mồ côi LAM DƯƠNG… và cả chỗ thờ vong linh của cô bé con gái ông bà nữa…

- Nhưng… Sao lại nói Yến Ly từ viện mồ côi ra… Chúng tôi không hiểu !... Thế còn chị… không phải là mẹ cô bé sao ?... – Ông Hoàng cố gắng kềm chế sự xúc dộng khi nghe tin con gái mình.
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Jin
Cư Dân Não
Cư Dân Não
Jin


Tổng số bài gửi : 1981
Age : 30
Đến từ : Castle 0f Whirlwjnd
Points : 0
Registration date : 16/04/2008

Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitimeSun Jun 29, 2008 11:36 pm

- Tôi thật sự rất xấu hổ khi nói đến chuyện này… Mọi việc bắt đầu từ ngày chồng tôi đòi li hôn với tôi chỉ vì một người phụ nữ khác… Khi ấy tôi đang mang thai đứa con thứ hai, chính là Yến Ly sau này… Tôi quá đau khổ đến muốn phát điên… Sau khi sinh bé ra, tôi đã đi lang thang khắp nơi để tìm chồng tôi… Cuối cùng, không chịu đựng nỗi… một phần vì không muốn để con tôi đói khát giống như tôi, tôi… đã cho bé vào một viện mồ côi trên đường… Mọi việc là như thế đấy !... – Bà Trần bùi ngùi kể lại trong niềm đau khổ, ân hận…

Ông bà Hoàng nhìn người phụ nữ xa lạ đầy thong cảm.

Tuyết Ngọc, Tuyết Nhi, Tuyết Lan cũng không tránh khỏi thương tâm.
Nhưng Gia Huy thì lại hoàn toàn khác… Vừa nghe xong mọi chuyện, nó đã nhảy dựng lên đầy phẫn nộ.

- Và bây giờ bà đã đến đây để nhận mặt cô con gái bị bà bỏ rơi trong suốt hai muơi năm qua sao ?... Xin lỗi !... Tôi nghĩ là bà không đủ tư cách để có được cô con gái như Yến Ly nhà chúng tôi đâu… Cho dù chuyện bà nói có là thật đi chăng nữa… Bà không có cái quyền ấy… Bà làm ơn đi cho !...

- Tôi xin lỗi !... Tôi biết mình không có tứ cách để đòi hỏi như thế.- Bà Trần trông nét mặt đầy vẻ hối lỗi lẫn bối rối – Tôi đến đây chỉ để xin được cô bé tha thứ mà thôi…

- Bà đi đi cho !... Yến Ly không cần một người mẹ nhẫn tâm bỏ rơi con cái như bà đâu… - Gia Huy thẳng thừng. Chuyện em gái ruột của nó chưa làm nó hết sốc, giờ lại thêm chuyện Yến Ly… Sao cha mẹ trên đời này thích bỏ rơi con cái vì hạnh phúc riêng của mình thế nhỉ ? Nó đang nỗi giận với bà Trần, nhưng thực chất, nó cũng đang nỗi giận với chính bố mẹ của nó… Con gái không phải là con sao ? Tại sao chỉ mỗi mình nó được êm ấm, hạnh phúc thế này, còn em gái của nó lại phải chịu bất hạnh từ khi mới chào đời…


- Gia Huy !... Con đừng như thế !... – Ông Hoàng lên tiếng can ngăn – Con lên lầu trước đi !...

Gia Huy hậm hực nhìn bố mẹ nó và bà Trần rồi chạy thẳng lên phòng một nước. Nó đang rất hối hận vì mình sinh ra trên cõi đời này một cách quá vô nghĩa như vậy. Em gái nó, rồi Yến Ly, tất cả hai cô bé đều rất đang thương… Còn nó, nó thấy sao mình thật vô dụng và bất lực trước nỗi đau của cả hai như thế ?!... Làm cách nào mả nó có thể sống vui vẻ, thoải mái như thế trong suốt hai muơi năm mà không hề biết đến những chuyện đau lòng, tàn nhẫn như thế này ?...


- Xin lỗi cả nhà, tôi xin phép về đây ạ !... – Bà Trần quay người ra cửa.

- Tôi rất tiếc… quả thật hôm nay cô bé không có ở nhà… - Ông Hoàng cảm thấy áy náy.

- Tôi hiểu rồi… Xin lỗi vì đã làm phiền gia dinh.

Bà Trần đi rồi, không khí nhà thằng bé trở nên ảm đạm hơn trước… Những chuyện diễn ra hôm nay là sự thật sao ?... Nỗi lo về Yến Ly chưa nguôi… cả nhà nó lại phải gánh chịu thêm nỗi đau mất đi người thân thiết… Nhưng đau nhất vẫn là ông Hoàng và Gia Huy… Có ai hiểu đuợc nỗi mất mát lớn trong lòng họ lúc này chứ ?...

Ông Hoàng buồn bã ngồi ngẩn ngơ trong phòng suy nghĩ một lúc lâu… Là bà Trịnh mất đi con đẻ đau lòng nên tự xem Yến Ly là con ruột để thay thế… hay là bà ta có ý gì khác, muốn lừa gạt cả nhà ông ? Nhung nói cách gì thì hình như mọi chuyện đều là xuất phát từ tâm ý muốn tốt cho Yến Ly mà thôi !... Đúng thế không nhỉ ?...


………………………..


Bà Trần ra khỏi khu biệt thự KANGNAM trong nỗi nghẹn ngào lẫn đau khổ. Sự việc của 20 năm về trước những tưởng đã qua đi lại hiện về rõ mồn một trong kí ức bà…

Và một đêm mưa gió bão bùng, chồng bà đã quyết định ra đi và chỉ để lại vỏn vẹn có mấy dòng chữ cùng một lá đơn li hôn, đắt theo cả đứa con trai yêu quí mà bà rứt ruột sinh ra và còn xem hơn là châu ngọc trên đời… Mất trắng tất cả trong một đêm đã khiến bà dường như mất trí… Lúc đó bà muốn điên lên và buông xuôi tất cả… chính sinh mạng bé bỏng trong bụng bà lúc đó đã giúp cho bà có dũng khi sống qua những chuỗi ngày đầy tuyệt vọng, khổ sở ấy… Bà đã sống dật dờ như một cái xác không hồn cho đến khi thiên thần bé nhỏ cất tiếng khóc chào dời…


Cách đây 8 năm, khi người chồng phụ bạc, vô luơng tâm của bà mất đi trong một tai nạn. Cậu con trai bị cướp mất khỏi tay bà ngày xưa (chính là Khải Minh bây giờ ) đã quay về tìm lại người mẹ đáng thương của mình… Từ đó, bà mới thực sự biết đến mùi vị hạnh phúc là như thế nào… Nhưng niềm hạnh phúc ấy không hề trọn vẹn chút nào khi trong lòng bà vẫn canh cánh sự lo lắng, bất an về cô con gái bé bỏng đã bị bà bỏ rơi năm nào trong một đêm tuyết rơi trắng xoá đầy đường…


Cũng đã đến lúc bà phải trả giá cho những gì mình đã gây ra năm ấy. Trong khi bà đang đi tìm Yến LY để xin được tha thứ, thì con trai yêu quí của bà- Lâm Khải Minh đã lên đường sang Mĩ để tu nghiệp… Tuy không tỏ ý trách móc bà nhưng hành động của Khải Minh đã làm cho bà thực sự cảm thấy có tội và vô cùng hối hận… Đúng là bà không nên bỏ rơi Yến Ly năm đó, để bây giờ xảy ra nhiều chuyện đáng tiếc như vậy… Và Khải Minh của bà cũng phải đau khổ, tuyệt vọng đến thế này… Làm cách nào để chuộc lại lỗi lầm năm ấy ? Làm cách nào cho Khải Minh chấp nhận sự thật Yến LY là em gái của anh mà không bị shock như vậy ?... Giá như thời gian có thể quay ngược trở lại…


…………………………………………..

Reng… Reng…



Tiếng chuông điện thoại đổ dồn dập làm Gia Huy giật mình trở về vời thực tại. Tim thằng bé chợt đập thình thịch, liên hồi. Có khi nào là Yến Ly gọi về cho anh không ? Thằng bé hồi hộp, run run nhấc điện thoại lên nghe. Nó thở hắt ra một cách khó nhọc.


- Alo !... Tôi nghe đây…


- Xin lỗi… Đấy có phải là gia đình cô Hoàng Yến Ly không ạ ?...



- Vâng… Đúng thế !... Có chuyện gì vậy ?... – Gia Huy mở to mắt hồi hộp lắng nghe.


- Thế thì may quá !... Chúng tôi ở bệnh viện Seoul gọi đến… Cô Yến Ly đã nhập viện cách đây không lâu… Xin gia đình đến ngay để làm thủ tục nhập viện cho cô ấy…

- Sao ạ ?... Cô vừa nói gì ?... - Cổ họng thằng bé nghèn nghẹn như có cái gì đó chặn ngang. TRái tim nó như muốn vỡ ra thành từng mảnh. Biết ngay là thế mà ! Con bé mà rời xa gia đình là xảy ra chuyện liền… Trời oi ! Cứ thế này mỗi khi nghe tin về con nhóc, nó đến chết vì đau tim mất thôi…

………………..


Gia Huy cắm đầu chạy thục mạng qua tiền sảnh của bệnh viện, vừa chạy nó vừa thở hổn hển không ra hơi vì quá lo sợ cho con bé. Gặp người ý tá, bác sĩ nào nó cũng hỏi thăm phòng bệnh con bé nằm ở chỗ nào. Sao số con bé đáng thương thế không biết ?! Nó vào bệnh viện còn nhiều hơn đi chợ nữa… Chậc ! Khổ thân con bé !... Thương nó quá đi mất !...


15 phút sau, bố mẹ nó cùng các chị của nó cũng dò dẫm vào bệnh viện…
Phòng 918, bệnh nhân Hoàng Yến Ly. Đây rồi ! Thằng bé nhìn tấm bảng đề tên con bé rồi lặng lẽ bước vào.
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-9pAqK5A5dKcJ7K6Fv8hyAHoZstvKwdQ-
Sponsored content





Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh Em Sinh Đôi (done)   Anh Em Sinh Đôi (done) - Page 7 Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Anh Em Sinh Đôi (done)
Về Đầu Trang 
Trang 7 trong tổng số 8 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8  Next

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn :: Truyện ( tranh, chữ...)-
Chuyển đến